“Ngươi đứng lên trước đi.”
Liên Nhi quỳ trên đất, nước mắt lưng tròng: “Đại nhân, người mang ta đi có được không, người muốn gì ta đều sẽ đáp ứng.”
Lâm Trần dở khóc dở cười, hắn nói: “Bổn quan có nói không mang ngươi đi đâu.”
Liên Nhi vui mừng ra mặt: “Thật sao đại nhân?”
“Ừm, với lại đừng gọi đại nhân, nghe già lắm, cứ gọi công tử. Vừa hay ở Kinh Sư ta cũng đang thiếu người, huấn luyện các ngươi xong cũng có thể phụ giúp quản lý sản nghiệp, sau này sẽ tìm cho các ngươi một tấm chồng.”