Lâm Trần nói: "Mới một vạn dân tị nạn, hẳn cũng không tính là nhiều đâu nhỉ?"
Chu Chiếu Quốc nói: "Một vạn thì không nhiều, nhưng nếu sau này tăng vọt lên hai vạn, ba vạn thì sao? Thế điệt, xử lý dân tị nạn, tất yếu phải mở kho phát lương, nhưng kho lương Kinh Sư cũng không chịu nổi tiêu hao cả mùa đông. Mấu chốt nhất là làm sao an trí, rồi để bọn họ làm gì đây."
Lâm Trần tự nhiên hiểu rõ lời Chu Chiếu Quốc, bất giác hỏi: "Vậy các bộ khác trong triều đình đã nghĩ ra cách gì?"
"Đơn giản, mắt không thấy thì lòng không phiền, hoặc là bắt người trực tiếp, hoặc là đuổi ra khỏi Kinh Sư."
Lâm Trần trừng lớn mắt: "Bọn họ đều là dân tị nạn, khó khăn lắm mới đến được Kinh Sư, lại bị đuổi đi, biết đi đâu bây giờ?"