"Đó là lẽ dĩ nhiên! Giờ đây, mười dặm tám thôn ai mà chẳng hay, Lưỡng Niên Bán Huyện đối đãi bách tính vô cùng tốt. Chẳng nói đâu xa, cứ xem việc phu phen tạp dịch mà xem. Phu phen trước kia phải tự túc lương khô, lại chẳng có đồng tiền công nào. Nhưng phu phen ở Lưỡng Niên Bán Huyện thì sao? Chẳng những có tiền công, mà ngay cả ba bữa cơm mỗi ngày cũng được lo liệu! Thật lòng mà nói, ta cũng muốn đi nữa là. Nếu không phải họ tạm thời chỉ cần nam đinh, bọn ta đã kéo nhau đi hết rồi."
Một phụ nữ khác cũng nói: "Đúng vậy, phu quân nhà ta cũng đi đấy. Chỉ vỏn vẹn nửa tháng, đã tích cóp được gần hai trăm đồng tiền rồi. Hơn nữa, lúc về còn mang theo rất nhiều bánh bao nữa."
Người phụ nữ thứ ba tiếp lời: "Ta còn nghe nói, họ sắp chia ruộng đấy! Mùa xuân tới là chia ngay, nhưng chỉ chia cho bách tính có hộ tịch ở Lưỡng Niên Bán Huyện thôi."
Nhậm Thiên Đỉnh cười hỏi: "Vậy các ngươi không chuyển đi sao?"
"Khó lắm ạ. Bọn ta còn ký tên điểm chỉ với Chu hương thân kia, vẫn phải làm thêm một năm nữa. Nếu vi phạm khế ước, phải bồi thường thêm năm mươi lượng bạc lận. Nhưng đợi đến cuối năm sau, bọn ta nhất định phải chuyển đến Lưỡng Niên Bán Huyện!"