Giờ khắc này, bên trong doanh trướng, mười bảy vị Đặc Lặc của các bộ lạc đang nhìn Cung Nguyệt Đặc Nhĩ nằm trên giường bệnh.
Cung Nguyệt Đặc Nhĩ hơi thở mong manh: “Cung Nguyệt Tô Hòa, ta cảm thấy, ta không chống đỡ nổi nữa rồi. Sau khi ta chết, vị trí Khả Hãn này... khụ khụ...”
“Khả Hãn!” Cung Nguyệt Tô Hòa đầy vẻ lo lắng tiến lên.
Các Đặc Lặc còn lại lập tức tỏ vẻ bất mãn, có người cất tiếng: “Khả Hãn, vì sao vẫn là gã ngồi vị trí ấy? Mười tám bộ lạc chúng ta ở đây, chẳng lẽ không nên thay phiên nhau hay sao?”
“Trước kia cùng Đại Phụng giao chiến, Đóa Sắc bộ lạc chúng ta tổn thất đến sáu ngàn người. Trận chiến này, lại là Khả Hãn ngươi yêu cầu khai chiến, nói là nhất định sẽ thắng, nhưng kết quả thì sao? Chẳng những không thắng, còn khiến chúng ta tổn thất nặng nề.”