Thái tử nắm lấy tay Lâm Trần, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: "Lâm sư, bổn cung còn tưởng người... không về được nữa rồi. Bổn cung... bổn cung nhớ người lắm."
Nói rồi, Thái tử dường như muốn rơi lệ.
Lâm Trần rút tay ra: "Thái tử, đừng động tay động chân. Ngươi lại không họ Lưu, cũng chẳng tự Huyền Đức."
Thái tử vẻ mặt mờ mịt, không hiểu lắm, nhưng hắn cũng đã quen rồi, Lâm Trần đôi khi nói chuyện cứ nhảy nhót như vậy.
"Lâm sư, bổn cung đây là kích động thôi. Người không biết đâu, khi nghe tin người chiến tử ở Đại Đồng, bổn cung thật sự... thật sự trong lòng nghẹn lại."