“Hôm nay, chúng ta đã tổng kết được một quy luật tự nhiên trông có vẻ tầm thường, có lẽ trong mắt đại nhân, nó cũng chỉ là kỹ xảo vô bổ.
Nhưng nó tựa như những viên đá nền mộc mạc! Khi chúng ta xếp những viên đá nền này chồng lên nhau, khi nền móng càng lúc càng cao, hậu thế sau này sẽ có thể dễ dàng đứng trên nền móng mà thế hệ chúng ta đã khổ công xây dựng, nhìn thấy phong cảnh mà thế hệ chúng ta dù cố hết sức cũng không thể thấy, làm được những việc mà thế hệ chúng ta dù vắt óc suy nghĩ cũng không thể làm! Xin hỏi Lưu đại nhân, như vậy, có được xem là hữu dụng không?!”
Gã Lưu Thừa bị phản bác đến nỗi nhất thời cứng họng, nhưng gã làm quan nhiều năm, đã sớm luyện được bản lĩnh đổi trắng thay đen.
Sắc mặt gã trầm xuống, cố cãi chày cãi cối: “Miệng lưỡi lanh lợi! Chẳng qua chỉ là mấy lời viển vông về tương lai! Bổn quan chỉ nhìn hiện tại! Hiện tại chính là công cốc!”
Gã như để tìm thêm luận cứ, bèn đùng đùng nổi giận rút bừa một cuốn kỳ san mới nhất từ giá sách gần đó.