“Ngoài ra, để xóa mù chữ, nâng cao dân trí toàn dân, thần còn kiến nghị, tại các học đường do quan phủ lập ở khắp nơi, lợi dụng ban đêm hoặc lúc nông nhàn, mở các ‘kế hoạch xóa mù chữ ban đêm’, chiêu mộ những người trưởng thành thất học, dạy chữ và tính toán cơ bản, giúp họ có khả năng đọc viết cơ bản.”
Khi Nhậm Thiên Đỉnh và Thái tử Nhậm Trạch Bằng nhìn thấy từng điều từng khoản cải cách chi tiết, cụ thể nhưng lại mang tính đột phá này, đều hoàn toàn ngây người.
Đặc biệt là sự thay đổi nội dung khoa cử, việc đưa vào thuật toán và tri thức mới, cùng với ‘kế hoạch giáo dục bắt buộc chín năm’ chấn động lòng người, ‘giản thể chữ Hán’, ‘phiên âm Hán ngữ’, ‘xóa mù chữ ban đêm’, những danh từ này, những ý tưởng này, đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi nhận thức cố hữu của họ!
Đây không còn là sự sửa đổi đơn thuần, mà là một cuộc cải tạo triệt để, từ tận gốc rễ, đối với toàn bộ hệ thống giáo dục, hệ thống tuyển chọn nhân tài, thậm chí là nền tảng văn hóa xã hội của Đại Phụng vương triều!
Nhậm Thiên Đỉnh thở ra một hơi dài, trong ánh mắt bùng lên tinh quang chưa từng có.