Trong sân, những người Tô gia còn lại đang quỳ trên mặt đất, có kẻ không khỏi cất tiếng: “Lâm đại nhân, ngài đang nói gì vậy? Tô gia bọn ta nhận bạc trắng từ khi nào?”
“Phải đó, Lâm đại nhân, ngài chắc chắn đã nhầm rồi. Tô gia bọn ta tuy có muối dẫn nhưng chưa từng nhận tiền, đây nhất định là vu oan.”
“Tô gia bọn ta là người lương thiện!”
Lâm Trần cười lạnh, chỉ nhìn Tô Văn Đông đang đứng đó, thấy mồ hôi lạnh trên mặt lão đã bắt đầu nhỏ xuống.
“Tô gia chủ, Tô gia các ngươi dựa vào số tiền quyên góp cho triều đình hơn trăm năm trước mà có được muối dẫn của tỉnh Giang Nam, sống cuộc sống sung túc hơn trăm năm, cũng xem như không tệ. Phúc trạch quân tử không quá ba đời, tuy các ngươi chưa đến ba đời, nhưng những gì nên hưởng cũng đã hưởng qua. Không sao cả, toàn bộ lên đoạn đầu đài, cũng coi như chết không oan uổng.”