Tóm lại, Lâm Như Hải dùng kế "lùi để tiến", từng bước hạ thấp rào cản trong lòng Từ Li Nguyệt, cuối cùng lại mượn lực đẩy nguyên nhân chính lên Bệ hạ và công chúa, khiến nàng không thể không suy xét kỹ lưỡng.
Bởi vì nhà họ Từ chỉ là một huân quý đã sa sút, sao có thể so bì với hoàng gia được chứ? Đến cuối cùng, lại cho thêm một chút mồi nhử, giúp nàng phân tích lợi hại, quả thực, vị phụ thân này của hắn đúng là một người khôn khéo.
Chẳng mấy chốc, Từ Li Nguyệt đã được người của Lâm Như Hải đưa đi, ông trở về sảnh đường, ngồi xuống nhấp một ngụm trà, Lâm Trần từ phía sau bước ra.
“Cha, người lợi hại thật.”
“Cha ngươi làm Quốc công lâu như vậy, chẳng lẽ chút bản lĩnh cơ bản này cũng không có? Nhưng ngươi cũng đừng ức hiếp Từ cô nương, nàng ấy thông minh lanh lợi, quan trọng hơn là thật lòng thích ngươi, nếu không những lời này chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu ra, là do biết ngươi bị thương nên mới tự loạn trận cước.”