Khổng Minh Phi nói: “Không thể giấu đi một ít được sao?”
“Không giấu được đâu đại bá, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn lắm. Ban đầu chúng ta không muốn để thuế đinh nhập mẫu được thuận lợi, muốn ép hắn khuất phục. Sau đó, hắn hẹn bốn nhà chúng ta đến Tế Châu bàn bạc, nhưng kết quả thì sao? Khổng gia, Mã gia, Trương gia và Chiến gia chúng ta, đều bị Bạch Liên giáo chặn cướp trên quan đạo.”
Khổng Minh Phi nhíu mày.
Khổng Trọng Nguyên nói tiếp: “Lúc đó ta nào có biết, chỉ đành đến cầu xin hắn. Hắn nhân cơ hội đó uy hiếp chúng ta phải đồng ý thi hành tân chính, lại còn gần như là đồng ý phối hợp tân chính trước mặt toàn thể sĩ tử của Đông Sơn tỉnh, cuối cùng hắn mới dẫn người đi cứu các tộc lão về. Nhưng cũng từ lúc đó, ta đã nghi ngờ Bạch Liên giáo chính là do hắn ngấm ngầm giật dây, hắn đang nuôi giặc tự trọng.”
“Về sau, đất đai của Khổng gia bị thanh trượng quá nhanh, cứ đà này thì cả trăm vạn mẫu đất đều bị thanh trượng hết. Bất đắc dĩ, chúng ta đành phải quyết định dùng đến chiêu mua mạng. Nào ngờ, đám hạ nhân của Khổng gia lại dám biển thủ số tiền đó…”