“Thấy chết không cứu? Từ ngữ này thật hiếm thấy.”
Lâm Trần không khỏi bật cười.
Thái tử thần sắc ngưng trọng: “Không chỉ vậy, bọn họ còn muốn phái người của Hình Bộ chuyên đến Đông Sơn tỉnh điều tra vụ án này. Những lời đàn hặc nhắm vào Lâm sư, từ khi tin tức truyền đến Kinh Sư, chưa từng dứt.”
“Không sao, cũng chẳng phải lần một lần hai. Đô Sát Viện ta quen rồi, bạn cũ cả thôi. Đàn hặc thì cứ đàn hặc, dù sao lần này, tội danh đổ lên đầu ta, ta cũng có lý do của mình.”
“Vấn đề thứ hai, học trò của Lâm sư, sau khi Phụ hoàng hạ chỉ bãi bỏ quan chức của người, đã tổ chức các sĩ tử của Khoa Cử Bồi Huấn Ban, trực tiếp đến trước Thông Huấn Môn trong hoàng cung tĩnh tọa kháng nghị. Điều này bị người trong triều nắm thóp, đặc biệt là Quốc Tử Giám, cũng đang đàn hặc, yêu cầu đóng cửa Khoa Cử Bồi Huấn Ban, đồng thời phong sát các sĩ tử tham gia thị uy lần này, hủy bỏ tư cách khoa cử của họ.”