Mã Bác Văn tựa vào bàn, thân hình lảo đảo suýt ngã, nhưng hắn vội vàng cầm chặt trường kiếm. Tống Băng Oánh bước qua ngưỡng cửa, sau lưng nàng là đêm đen thăm thẳm cùng tiếng chém giết thảm thiết, xa hơn nữa, còn có ngọn lửa đỏ rực.
Đó là trạch viện Mã gia bị đại hỏa nuốt chửng.
“Dù có chết, cũng phải để ta chết cho minh bạch chứ?”
Tống Băng Oánh cuối cùng cũng lên tiếng: “Mã gia ức hiếp bách tính, coi mạng người như cỏ rác, cản trở chính sách bãi bỏ chế độ sưu dịch, thuế đinh, như vậy còn chưa đủ sao? Các ngươi mua mạng của những bách tính bình thường kia, chẳng qua chỉ để thỏa mãn tư dục của bản thân, cần nhiều ruộng đất như vậy để làm gì?”
Đồng tử Mã Bác Văn co rút: “Là Lâm Trần phái ngươi đến!”