Hơn nữa, nếu muốn tước bỏ chức vị thổ ty, chỉ cần bồi thường một chút là được, đất đai, tài sản đều có thể cho, thậm chí còn có thể cho phép bọn họ giữ lại một phần đất đai và tài sản nhất định, ban cho con cháu bọn họ một số chức quan hoặc tước vị.
Lâm Trần nói một hơi dài, đoạn lại tiếp lời: “Còn một điểm nữa, chính là phải để những lạo nhân kia biết, theo triều đình thì tốt hơn nhiều so với theo thổ ty, có thể ăn no, có thể ăn thịt, chỉ cần bọn họ thấy được lợi ích thiết thực, tự nhiên sẽ ủng hộ cải thổ quy lưu.”
Tiếp theo, chính là tiến hành giáo hóa, trực tiếp phái quan viên và nhiều sĩ tử đến đó, đích thân dạy bọn họ chữ Đại Phụng, nói cho bọn họ biết văn hóa Đại Phụng, nhiều nhất ba mươi năm, là có thể bình định hoàn toàn Tây Nam.
Trần Thất Phu nghe xong quả thực mắt sáng rực: “Lợi hại thật, quả nhiên như Anh nhi viết trong thư, thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ là triều đình có nhiều sĩ tử nguyện ý đến Tây Nam như vậy sao? Nếu ta thúc đẩy cải thổ quy lưu, sau này không có đủ sĩ tử thì phải làm sao?”
Lâm Trần cười đáp: “Ta đang bồi dưỡng một lứa sĩ tử, dự kiến một năm là có thể ra trường. Hơn nữa, đến lúc đó ta còn thỉnh Bệ hạ ban hành một số chính sách, có thể đảm bảo số lượng sĩ tử nguyện ý đến Tây Nam sẽ không dưới vạn người.”