"Các ngươi, các ngươi..."
Lưu Vinh nằm trên đất không thể giãy giụa, hắn tuổi đã cao, thân hình có phần mập mạp, không sức phản kháng, toàn thân bị đám tiểu thái giám trói chặt, thậm chí miệng hắn còn bị nhét một miếng giẻ rách không biết lấy từ đâu ra.
Không lâu sau, Ngự Lâm Quân liền xuất hiện ngoài cửa điện.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở, đám tiểu thái giám áp giải Lưu Vinh công công đang bị trói gô lại đi ra.
Thấy Lưu Vinh giãy giụa ngoảnh đầu lại, đội trưởng Ngự Lâm Quân dẫn đầu lạnh nhạt nói: "Mang đi."