Đi ngang qua vài phủ đệ của bậc quyền quý, đại môn đóng chặt, dân tị nạn nào bén mảng tới gần đều bị gia đinh xua đuổi.
Lại đi qua vài nơi nổi danh ở Kinh Sư như Hồng Tụ Chiêu, vẫn kẻ ra người vào tấp nập.
“Cửa son rượu thịt thối, đường có xương chết cóng.”
Lâm Trần bất giác cảm khái.
Chu Năng xoa xoa đầu: “Ý gì vậy?”