Chẳng mấy chốc, dưới lời kể của lão nhân kia, Lâm Trần mới tường tận căn nguyên sự nghèo khổ của Ba Đồng Nhị Huyện.
Thứ nhất, vùng này có nhiều huyện, ví như gần Ba Đồng Nhị Huyện có một huyện thành tên là Trì Dương huyện, nơi đó gần Vận Hà hơn, có thể thu chút tiền từ việc vận chuyển đường thủy, ruộng đất cũng được tưới tiêu. Còn Ba Đồng Nhị Huyện thì xa Vận Hà, nước sông khó tưới, ruộng tốt ít.
Thứ hai, quan phủ thu thuế quá nặng, bách tính Ba Đồng Nhị Huyện thu không đủ chi. Sang huyện khác ít ra còn kiếm được chút đỉnh, làm tá điền cho địa chủ khác cũng có miếng cơm bỏ bụng, còn ở Ba Đồng, ngay cả cơm cũng chẳng đủ ăn.
Thứ ba, ruộng tốt ở Ba Đồng huyện về cơ bản đều thuộc về địa chủ. Muốn có ruộng mới phải khai khẩn, mà khai khẩn ruộng đất lại quá khó khăn. Ngoài thuế của quan phủ, vì Ba Đồng Nhị Huyện trước đây là Thực ấp, nên còn phải nộp thêm một phần lương thực nữa, tương đương với việc bách tính bị bóc lột hết lớp này đến lớp khác.
"Công tử, chỉ có bấy nhiêu thôi. Bởi vậy, Ba Đồng Nhị Huyện thật ra không có bao nhiêu người."