“Lý Thứ, bây giờ không phải là mạng của một mình ngươi, ngươi muốn huynh đệ dưới trướng mình chết hay sống?”
Lâm Hầu Bạch Vô Nhai lạnh lùng nói: “Thời gian của bản hầu có hạn, ngươi bây giờ có thể cho ta một câu trả lời được rồi.”
“Túc Vương điện hạ, chết trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt như ta, ngươi không thấy uất ức sao?”
Tô Mục nhếch miệng cười, ghé vào tai Túc Vương Lý Thứ nói: “Người còn sống thì còn hy vọng vô hạn, hôm nay không chết, tương lai ngươi có lẽ còn có cơ hội đông sơn tái khởi, tệ nhất thì cũng có thể tìm ta báo thù.”
Vô danh tiểu tốt?