Cái gọi là mượn xác, trong mắt Tô Mục, chẳng khác gì thuật giáng thần của Dược Thần, cũng y hệt như thủ đoạn đoạt xá của yêu ma.
Những thủ đoạn này đều là cưỡng chiếm thân thể người khác, không khác gì giết người.
“Đương nhiên không phải.”
Lý Trường Canh lắc đầu, nói: “Tạo hóa của ta có hạn, mượn xác sống lại một lần đã là cực hạn ta có thể chịu đựng, ta không thể làm lần thứ hai.
Thật ra, lần mượn xác sống lại trước đã hao hết bản nguyên của ta, hiện tại ta chỉ đang cố gượng chút hơi tàn để đợi người đến.