TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 1: Lưu manh (1)

Đại Huyền vương triều, Nguyên Thú năm thứ ba, Xuân.

Sông ngòi vỡ bờ, nước ngập bình nguyên, nạn đói hoành hành, người phải ăn thịt người.

Ánh tà dương nhuộm vàng con đường lớn của Võ Lăng Thành. Tô Mục đặt gánh củi trên lưng xuống trước mặt mấy gã hán tử, tấm lưng vốn cong gần chín mươi độ cuối cùng cũng được duỗi thẳng.

“Tô Mục, hôm nay ngươi tổng cộng đốn được tám mươi bảy cân củi. Ta tính cho ngươi chín mươi cân, tổng cộng chín văn tiền.”

Gã hán tử cầm đầu sai người cân gánh củi của Tô Mục, đoạn gã ta thấm nước bọt vào ngón tay, lật qua mấy trang sổ sách, liếc mắt một cái rồi nói.

“Đa tạ Trương gia chiếu cố.”

Tô Mục cố nặn ra một nụ cười.

Trương gia đếm mấy đồng tiền đồng, tiện tay ném xuống đất, phát ra tiếng leng keng giòn tan.

Tô Mục vội vàng cúi người, nhanh chóng nhặt những đồng tiền rơi vãi trên đất lên.

Bảy văn.

Số lượng không sai.

Ra khỏi thành ba lượt, đốn về tám mươi bảy cân củi, trừ đi hai văn tiền lệ, còn lại bảy văn.

…………

“Cái chốn quái quỷ gì thế này! Sống sao mà cơ cực đến thế!”

Tô Mục lê bước trên con đường lầy lội, nỗi uất hận trong lòng không ngừng cuộn trào.

Đã hai tháng trôi qua, Tô Mục đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, hắn đường đường là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ trường đại học hàng đầu, tiền đồ vô lượng, cớ sao chỉ sau một giấc ngủ lại lưu lạc đến Võ Lăng Thành này?

Mà lại còn là một tên lưu manh đúng nghĩa!

Không nhà không đất ấy là lưu, không nghề nghiệp đàng hoàng ấy là manh.

“Haizz, ta còn thua cả lũ lưu manh, ít nhất bọn chúng còn có hộ tịch, còn ta bây giờ ngay cả hộ tịch cũng chẳng có.”

Tô Mục băng qua con ngõ nhỏ lầy lội, chui vào một ngôi miếu hoang bốn bề lộng gió.

Mấy tháng trước, quê nhà của nguyên chủ gặp đại hồng thủy, y lưu lạc đến Võ Lăng Thành, cuối cùng chết vì đói rét bệnh tật, rồi bị Tô Mục của hiện tại chiếm lấy thân xác này.

Để an định đám dân lưu tán, triều đình đặc biệt khoan dung, cho phép họ nhập tịch ở Võ Lăng, điều kiện là một suất hộ tịch giá năm trăm văn.

Võ Lăng Thành là một trong những đại thành sầm uất nhất trong phạm vi mấy trăm dặm, ngày thường, một suất hộ tịch ở Võ Lăng Thành ít nhất cũng phải đáng giá mấy chục lượng bạc.

Năm trăm văn, đã là ân điển của triều đình dành cho đám dân lưu tán.

Nhưng cho dù là vậy——

“Vẫn còn thiếu ba trăm năm mươi văn…”

Tô Mục không kìm được thở dài, “Lũ Sài Bang khốn kiếp, củi trong thành giá ba văn một cân, bán cho bọn chúng lại chỉ được một văn một cân, đã thế, bọn chúng còn cắt xén tiền lệ, đến cả lũ tư bản vô lương cũng không hung ác bằng bọn chúng!”

Thân thể hắn hiện giờ suy nhược trầm trọng, căn bản chẳng có chút sức lực nào, một ngày gánh được bảy tám chục cân củi đã là cực hạn, kiếm được bảy tám văn, trừ đi hai ba văn tiền cơm nước mỗi ngày, nhiều nhất cũng chỉ để dành được bốn năm văn mà thôi.

Nếu gặp ngày mưa gió, thì ngay cả bốn năm văn này cũng chẳng kiếm được.

Khi mới tỉnh lại, Tô Mục cũng từng muốn dựa vào kiến thức siêu việt của bản thân để sống một cuộc đời ấm no sung túc.

Kết quả là còn chưa kịp thi triển tài năng, hắn đã nhận ra thế giới này không hề đơn giản như hắn tưởng.

Kể từ khi tận mắt chứng kiến một người chỉ bằng một quyền đã đánh nát tảng đá cao hơn đầu người, hắn liền biết đây là một thế giới tồn tại lực lượng siêu phàm, người thường căn bản khó mà ngóc đầu lên nổi.

Huống hồ, ngay cả việc làm một người bình thường cũng chẳng dễ dàng gì.

Ở Võ Lăng Thành này, không phải hắn muốn làm gì là có thể làm nấy.

Mọi ngành mọi nghề, đều bị một thế lực nào đó lũng đoạn.

Muốn có một nghề nghiệp đàng hoàng, trước hết phải có hộ tịch mới xong.

Ngay cả làm phu khuân vác, bôn ba kiếm sống, cũng không thoát khỏi sự chèn ép của các bang phái.

Mễ Bang, Ngư Bang, Sài Bang…

Tô Mục chẳng có tài cán đặc biệt nào, không bắt nổi cá, cũng chẳng săn được thú, lại càng không thể hạ mình đi ăn xin.

Ngay cả việc ra bến tàu khuân vác, hắn cũng không đủ sức.

Chỉ có việc đốn củi này xem như đơn giản hơn một chút, hắn mới miễn cưỡng làm nổi.

“Cùng là kẻ xuyên không, sao khác biệt lại lớn đến thế? Kẻ khác thì hoặc sinh vào nhà vương hầu, hoặc là phú thương đại cổ, tệ nhất cũng là chàng rể của gia tộc giàu có, còn ta thì sao?”

Tô Mục ngồi phịch xuống đống cỏ tranh, từ trong ngực lấy ra chiếc bánh bao vừa lạnh vừa cứng, chậm rãi nhấm nháp.

Bánh bao chay một văn, bánh bao có nhân ba văn.

Hắn bây giờ, chỉ ăn nổi bánh bao chay.

Mỗi ngày cơ cực trăm bề, không dám bệnh, chẳng dám lười, vậy mà cũng chỉ ăn nổi bánh bao chay.

Những khổ cực của kiếp trước chưa từng nếm trải, kiếp này coi như được bù đắp đủ cả rồi.

“Đúng là vô dụng, có được Kim Thủ Chỉ, mà lại chẳng biết dùng làm gì!”

Tô Mục vừa nhấm nháp bánh bao, vừa khẽ động ý niệm, một bảng giao diện bán trong suốt liền hiện ra trước mắt.

Trong miếu hoang không chỉ có một mình Tô Mục, mà còn có mấy tên ăn mày khác đang co ro trong những đống cỏ tranh.

Tô Mục không bận tâm đến bọn họ, chỉ chăm chú quan sát bảng giao diện trước mắt.

Bảng giao diện này đã xuất hiện từ khi hắn tỉnh dậy, ngoại trừ hắn ra, những người khác căn bản không thể nhìn thấy.