Dương Bá Ôn cười khẩy: “Theo Dương mỗ thấy, Bạch Lộc thư viện của Tùng Giang phủ xây dựng đến mức này, ít nhất cũng cần mấy trăm vạn lượng bạc, mà thuế má một năm của Tùng Giang phủ cũng chỉ độ ba trăm vạn lượng. Lục đại nhân, ngươi nói cho ta biết, Tùng Giang phủ lấy đâu ra mấy trăm vạn lượng bạc này!”
“Sổ sách đều ở phủ nha, Dương đại nhân muốn xem, tự nhiên có thể xem kỹ từng khoản.”
Lục Minh Dương lạnh lùng đáp: “Số bạc này, phần lớn đều do Tô trấn phủ sứ nghĩ cách xoay sở mà có.”
“Tô Mục xoay sở ư? Hắn xoay sở bằng cách nào? Chẳng phải là vơ vét của cải, ức hiếp dân lành đó sao.”
Dương Bá Ôn lạnh lùng nói.