Trời mờ trăng khuyết.
Gió thổi bùng hỏa thế, ánh lửa rực hồng bầu trời, cũng nhuộm đỏ gương mặt tái mét của Tô Mục.
Tiếng chân dồn dập, tiếng khóc than huyên náo vang vọng khắp phố phường.
Niềm hân hoan khi đạt tới Tôi Thể đại thành đã bị trận hỏa hoạn này cuốn trôi đi bằng sạch.
Tô Mục không rõ liệu những võ giả hùng mạnh trên thế gian này có thể phất tay dập tắt đại hỏa hay không, nhưng hắn của hiện tại thì không thể.
Hắn gắng sức dùng đao chém sập hai bức tường, tạm thời ngăn lửa lan rộng, đó đã là giới hạn của hắn.
Lúc này, căn viện hắn thuê đã hoàn toàn biến thành đống tro tàn.
Nhà cửa của những người hàng xóm hai bên cũng bị thiêu rụi, sụp đổ, chủ nhà mặt mày thất sắc, khóc không ra nước mắt.
Hầu hết những gia đình sống trong con hẻm này đều là dân nghèo.
Với người nghèo, nhà cửa bị cháy chẳng khác nào trời sập.
Họ quần quật quanh năm cũng chỉ đủ miếng cơm manh áo, lấy đâu ra tiền bạc dư dả để sửa sang nhà cửa?
Không còn nhà, mùa đông giá rét ập đến, rất có thể họ sẽ chết trong cảnh đói rét cùng cực.
Sức chống chịu của người nghèo khổ quá thấp, một trận thiên tai nhân họa bất kỳ cũng đủ khiến họ rơi vào cảnh khốn cùng.
Tô Mục nhìn những vệt dầu hỏa còn sót lại trên mặt đất, kẻ phóng hỏa ngay từ đầu đã chẳng hề đoái hoài đến việc có làm hại người vô tội hay không, thậm chí để thiêu chết hắn, chúng còn tạt dầu sang cả sân nhà hàng xóm.
Nếu không, ngọn lửa đã chẳng lan nhanh đến thế.
“Quả là ngang ngược càn rỡ.”
Tô Mục lẩm bẩm: “Dám ngang nhiên ám sát Ban Đầu của đội bộ khoái Nam Thành Tư, thật sự coi ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt sao?”
Một cảm xúc nào đó trong mắt hắn ngày càng mãnh liệt.
Vốn dĩ ta không muốn gây thêm chuyện, chỉ muốn yên ổn vài ngày rồi vào nội thành.
Nếu các ngươi không muốn để ta yên, vậy thì đừng ai mong được yên ổn!
“Đừng khóc nữa.”
Tô Mục đến trước những người hàng xóm đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc, móc từ trong người ra hai nén bạc nhét vào tay họ.
May mà lúc thoát khỏi đám cháy, hắn không quên mang theo túi tiền.
Số bạc trong túi tiền vẫn là đổi từ ngân phiếu mà Hứa quản gia để lại lần trước.
Mấy ngày nay Tô Mục đã tiêu một phần, số còn lại cũng còn hơn hai trăm lượng.
Sau khi đưa bạc cho những người hàng xóm bị liên lụy tùy theo mức độ thiệt hại, Tô Mục trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Lưu Hồng Ngọc có phần ngượng ngùng đứng trước mặt Tô Mục, hai ngón trỏ cứ xoắn lấy vạt áo.
“Lưu cô nương, thật có lỗi.”
Tô Mục liên tưởng cô nương đang căng thẳng, bối rối trước mặt với cô nương từng kiêu ngạo bảo hắn đi làm sai dịch, không biết liệu nàng đã tìm được người vừa ý chưa.
Căn viện Tô Mục thuê vốn là của đầu bếp Lưu Hải, sau khi cả nhà Lưu Hải gặp nạn, Lưu Hồng Ngọc, với tư cách là cháu gái duy nhất của Lưu Hải, đã thừa kế căn viện này.
Tô Mục đưa hai nén bạc cho Lưu Hồng Ngọc.
Năm mươi lượng bạc, thừa sức bồi thường cho tiểu viện này.
“Nhiều quá…”
Lưu Hồng Ngọc nắm chặt hai nén bạc, khi nàng lấy hết can đảm định lên tiếng thì Tô Mục đã đi xa.
Ánh mắt nàng trào dâng nỗi thất vọng, nếu ngày đó, khi biểu huynh còn tại thế, mình chấp nhận hôn sự, liệu bây giờ mọi chuyện có khác không?
Chứ không phải như lúc này, bóng lưng cao lớn ấy, mình vĩnh viễn chẳng thể nào đuổi kịp.
…………
Quang Phúc Phường, Hứa phủ.
Bên ngoài Hứa phủ trông có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại là đình đài lầu các, chạm trổ tinh xảo, so với phủ đệ của những gia tộc lớn trong nội thành cũng chỉ kém hơn một chút.
“Hê, Hứa quản gia, trận hỏa này, dẫu không thiêu chết được tên tiểu tử đó, cũng đủ để cho hắn một bài học, khiến hắn không dám hỗn xược trước mặt ngài nữa.”
Một gã thanh niên ăn mặc như gia đinh đang khúm núm kể công với Hứa quản gia.
"Ở Quang Phúc Phường này mà dám đối đầu với Hứa gia chúng ta, quả là lão thọ tinh thắt cổ tự vẫn, chán sống rồi!"
Hứa quản gia cười khẩy.
Ầm!
Gã vừa dứt lời, một tiếng động lớn đột ngột vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya.
“Kẻ nào không có mắt, lỡ kinh động đến lão gia, hắn có mấy cái mạng mà đền?!”
Sắc mặt Hứa quản gia sa sầm, gã phất mạnh tay áo, sải bước về phía tiền viện, nơi phát ra tiếng động.
Những tên gia đinh vừa phóng hỏa trở về cũng lũ lượt kéo theo, vừa đi vừa xắn tay áo, ra vẻ côn đồ.
Khi Hứa quản gia dẫn người đến cổng lớn Hứa phủ, gã liền trông thấy then cửa gãy lìa và cánh cổng mở toang.
Một thiếu niên lưng đeo trường đao, vừa vặn bước qua ngưỡng cửa Hứa phủ.
“Tô Mục! Ngươi điên rồi!”
Hứa quản gia thét lên: “Ngươi có biết đây là đâu không?”
“Nam Thành Tư phá án, những kẻ không phận sự mau lui ra.”
Tô Mục bình thản đáp, ánh mắt lướt qua Hứa quản gia, dừng lại trên mấy tên gia đinh đứng sau lưng gã.
Mấy tên gia đinh đang xắn tay áo, tay lăm lăm đoản côn, chính là những kẻ mà hắn đã thoáng thấy lúc trước.
Vốn còn lo sẽ tốn công sức mới tìm ra được người từ trong Hứa phủ, không ngờ lại dễ dàng gặp được chính chủ như vậy.
Hứa gia đã tác oai tác quái ở Quang Phúc Phường quá lâu, làm việc ngang ngược, chẳng hề nghĩ đến việc che giấu.
“Phá án mà phá đến tận Hứa phủ của ta sao?”
Hứa quản gia tức đến bật cười: “Ngươi về hỏi Triệu Cát xem, hắn có dám đến Hứa phủ của ta phá án không!
Đúng là mắt chó của ngươi bị mù rồi!
Xem ra bài học tối nay vẫn chưa đủ với ngươi, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Ầm!
Hứa quản gia còn chưa dứt lời, đã cảm thấy bụng dưới đau nhói, một luồng lực cực mạnh ập đến, hai chân gã rời khỏi mặt đất, bay ngược ra sau.
“Hứa quản gia!”
Đám gia đinh vội vàng đỡ lấy Hứa quản gia đang bay tới, bị lực đạo trên người gã hất văng, ngã dúi dụi, suýt nữa thì chồng lên nhau.
“Phóng hỏa, đả thương người, các ngươi đều bị bắt.”
Tô Mục từ từ hạ chân phải xuống, cất tiếng.
“Khốn kiếp!”
Hứa quản gia cảm thấy ruột gan mình như bị đá đứt lìa, gã quệt mép, thấy máu tươi trên tay, cả người như muốn phát điên.
Tuy gã chỉ là một quản gia, nhưng là quản gia của Hứa phủ!
Ngày thường, ai mà không khúm núm, cung kính với gã? Ngay cả những nhân vật tai to mặt lớn ở Nam Thành cũng phải nể mặt gã vài phần.
Gã đã bao giờ phải chịu trận đòn thế này?
“Đánh chết hắn cho ta!”
Hứa quản gia gào lên: “Lên, tất cả xông lên cho ta! Đánh chết hắn cho ta!
Không cần sợ, đây là Hứa phủ, đánh chết hắn, ta đảm bảo các ngươi không sao!”
Bảy tám tên gia đinh nhìn nhau, rồi đồng loạt nhe răng cười hung tợn.
Chúng vớ lấy đoản côn, xông vào vây lấy Tô Mục.
Đánh chết một Ban Đầu, sau này khoác lác cũng có cái để mà khoe.
Nhìn đám gia đinh đang xông tới, sắc mặt Tô Mục vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
“Thêm một tội nữa, tập kích công sai.”
Tô Mục nói, đoạn từ từ rút đao ra khỏi vỏ.
“Lên cho ta! Một tên nhà quê ngay cả Tôi Thể còn chưa đạt tới, tưởng dựa vào chút đao pháp quèn đã luyện thành là có thể đến Hứa phủ làm càn sao?
Đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi!”
Hứa quản gia ôm bụng, hét lớn: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi ngay cả gia đinh của Hứa phủ cũng không đánh lại!
Tất cả xông lên! Mấy chiêu đao pháp mèo cào của hắn không làm gì được các ngươi đâu, dùng loạn côn đánh chết hắn cho ta, đánh chết hắn, mỗi người thưởng năm lượng bạc!”
Đám gia đinh nghe thấy có thưởng bạc, lập tức càng thêm hăng máu.
Vù!
Mấy cây đoản côn vung lên vun vút, mang theo tiếng gió rít gào.
Hứa quản gia nói không sai, một kẻ Tôi Thể còn chưa nhập môn, dẫu có luyện đao pháp đến đại thành, cũng quyết không thể địch lại đám trai tráng cường tráng, đông đảo như bọn chúng.
“Theo Đại Huyền Luật, kẻ nào công khai chống lệnh bắt giữ, tập kích công sai, tội ấy, đáng bị tru diệt.”
Tô Mục dõng dạc tuyên bố.
Xoẹt!
Một vệt sáng trắng loé lên, rọi sáng mắt mọi người.