TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 3: Thiên Mệnh Khó Đổi, Ta Sẽ Đổi (1)

Đầu gối của ta từng trúng một đao, đến da còn chưa rách. -- Một yêu ma nào đó.

Ầm!

Tô Mục cảm giác như bị một lực cực lớn đánh trúng, cả người bay vút đi với tốc độ kinh hoàng.

Bọ ngựa đá xe, châu chấu lay cây, tự không lượng sức.

Vô số hình ảnh lướt qua tâm trí Tô Mục, cuối cùng chỉ đọng lại mấy thành ngữ này.

Hắn biết, cuộc đời ngắn ngủi này của hắn sắp kết thúc, với tốc độ này bay ra ngoài, bất kể va vào đâu, cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành một đống thịt nát.

“Ngươi tuy giết được ta, nhưng ít ra ta cũng chém ngươi một đao.”

Tô Mục tự giễu trong lòng, nhắm mắt chuẩn bị đón nhận kết cục của mình.

Ngay lúc này, Tô Mục bỗng cảm thấy một trận gió nhẹ lướt qua, ngay sau đó, một bàn tay đặt lên lưng hắn.

Bốp!

Một luồng lực nhu hòa truyền đến từ bàn tay đó, thuận thế hóa giải cự lực đang tác động lên người hắn.

Tô Mục cảm thấy mình xoay một vòng trên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Hai đầu gối mềm nhũn, hắn đã ngồi sụp xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau, xương cốt không biết đã gãy mấy đoạn.

Nhưng so với việc bị va đập thành một đống thịt nát, kết quả hiện tại không nghi ngờ gì là tốt nhất.

Sống sót sau kiếp nạn, Tô Mục có chút mừng rỡ ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Cách hắn không xa, một thân ảnh có vẻ nhỏ bé trước yêu ma đang đứng đó.

Người nọ thân khoác cẩm y màu mực, bên hông đeo trường đao.

Trên bộ cẩm y màu mực vừa nhìn đã biết chất liệu quý giá ấy, phía sau lưng áo dùng chỉ bạc thêu một chữ “Bình” rồng bay phượng múa.

Ngay khi Tô Mục đang quan sát người đó, gã đã hơi khụy người xuống, tay trái nắm vỏ đao, tay phải nắm chuôi đao.

Ầm!

Dưới chân gã bùn đất bắn tung tóe, thân hình như mũi tên lao ra, trường đao bên hông đã ra khỏi vỏ, hóa thành một vệt lụa trắng, chiếu sáng màn đêm trước mắt Tô Mục.

Gã cùng yêu ma lướt qua nhau, lăng không xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà xa xa, tiện tay múa một đường đao hoa, thu đao về vỏ.

Giữa tiếng trường đao về vỏ giòn tan, trên cổ yêu ma xuất hiện một vệt máu, vệt máu nhanh chóng lan rộng, rồi đầu yêu ma lăn xuống khỏi thân thể.

Cột máu vọt lên trời, thân thể khổng lồ của yêu ma ngã xuống đất.

Lòng Tô Mục tràn đầy chấn động, đây chính là võ giả của thế giới này sao?

Khí phách ngất trời!

Thi thể yêu ma như bị rút hết khí lực, co rút lại bằng kích thước người thường với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Cảnh tượng kỳ lạ này không hề khiến Tô Mục bận tâm, bởi vì vị mang chữ "Bình" kia đã thoắt cái xuất hiện trước mặt hắn.

Ngay khi Tô Mục đang do dự có nên dập đầu bái lạy hay không, dù không bái sư được, làm tiểu đệ cho cường giả cũng chẳng mất mặt, đối phương đột nhiên mở lời.

“Thời khắc nguy nan, lấy thân phàm tục, dám rút đao hướng về yêu ma, dũng khí đáng khen.

Ta đây có một môn đao pháp, trong vòng ba năm nếu ngươi có thể luyện thành chút danh tiếng, vậy có thể đến tìm ta, ta hứa cho ngươi một tiền đồ.”

Vừa nói, gã ném một cuốn sách nhỏ vào lòng Tô Mục, tiêu sái xoay người, cất bước rời đi.

“Ta phải đi đâu tìm ngươi?”

Tô Mục theo bản năng lớn tiếng hỏi.

Người đó không quay đầu lại, chỉ chỉ vào ngực mình, rồi lại chỉ vào lưng mình, vài bước sau, gã đã biến mất.

“Bình——?”

Tô Mục vẻ mặt ngây ngốc. Ý gì đây? Ngươi đường đường là một đấng nam nhi, chữ "Bình" này có gì đặc biệt mà phải thêu lên y phục?

Người mang chữ "Bình" đầy đường, ta biết tìm ngươi ở đâu đây?

Vừa thầm nghĩ, Tô Mục cúi đầu nhìn cuốn sách nhỏ trong lòng, cảm xúc cuồng hỉ lập tức dâng trào, thậm chí lấn át cả cơn đau trên người hắn.

Chưa kịp xem kỹ, tiếng bước chân hỗn loạn đã vang lên.

Nha dịch và Thành vệ quân chậm chạp kéo đến.

Tô Mục nhét cuốn sách nhỏ vào lòng, ôm ngực, trước khi bị xua đuổi, lảo đảo dạt sang một bên.

Thi thể yêu ma bị đốt ngay tại chỗ, thi thể lưu dân gặp nạn cũng bị ném vào lửa cùng.

Lưu dân khất cái còn sống sót đều vẻ mặt hoảng sợ, không biết nên đi đâu về đâu.

Tô Mục vốn dĩ cũng nên là một trong số họ, nhưng giờ đây, tâm thái của hắn đã hoàn toàn khác biệt.

Võ học bí kíp!

Cuốn võ học bí kíp mà hắn ngày đêm mong nhớ đang yên lặng nằm trong lòng hắn!

Đối với người khác, chuyện muốn dựa vào một cuốn bí kíp mà luyện thành cao thủ là điều không thể xảy ra, dù sao võ công chân chính, bất kể quyền cước chưởng chỉ, hay đao thương côn bổng, đều cần người luyện võ chân chính chỉ điểm mới được, nếu không tùy tiện luyện, luyện không thành là chuyện nhỏ, làm tổn thương cơ bắp gân cốt thì thần tiên khó chữa.

Nhưng đối với Tô Mục thì khác biệt.

Hắn có kỳ ngộ riêng, ngươi dám tin không?

Nha dịch và Thành vệ quân trong thành dọn dẹp thi thể xong liền rút đi, còn về phần sinh tử của đám lưu dân khất cái, bọn chúng chẳng hề bận tâm.

Những lưu dân khất cái kia hoảng sợ một lúc rồi cũng tản ra, đi tìm nơi trú thân tránh gió mưa.

Tô Mục cũng quay trở lại ngôi miếu đổ nát.

Đợi mọi thứ yên tĩnh trở lại, hắn nén đau trên người, nóng lòng lấy bí kíp trong lòng ra lật xem.

“Vận mệnh nằm trong tay ta, lời của bậc tiên hiền, quả không lừa dối ta.”

Tô Mục cảm khái trong lòng, “Hôm nay nếu không phải ta chém nhát đao kia về phía yêu ma, vị cường giả mang chữ ‘Bình’ kia cũng sẽ không vì thưởng thức dũng khí của ta mà tặng ta đao pháp.