TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu

Chương 25: Tỷ Thí

"Ngươi muốn gì?"

Hình Triệu Phúc ngữ khí băng lãnh, nhiệt độ trong phòng dường như cũng hạ xuống vài độ.

Tô Mục dường như không nhận ra sự không vui của Hình Triệu Phúc, nói thẳng: "Nếu ta có thể chứng minh ta là thợ săn giỏi nhất Nam Thành, vậy ta hy vọng đại nhân cho phép ta gia nhập Nam Thành Tư làm bổ khoái!"

Nhân vật đứng đầu Nam Thành Tư là Tư Mã, dựa theo chế độ của Đại Huyền vương triều, Tư Mã là quan thất phẩm, phẩm cấp tương đương với Thành Úy ở nội thành.

Dưới Tư Mã còn có Ty Thừa và Chủ bộ, đều là quan bát phẩm.

Xuống nữa, chính là bộ đầu Hình Triệu Phúc.

Bộ đầu là cửu phẩm, thuộc quan.

Bổ khoái dưới bộ đầu không phải quan, chỉ có thể tính là lại, còn địa vị thấp hơn bổ khoái, chính là sai dịch.

Thông thường, kẻ mới gia nhập Nam Thành Tư chỉ có thể làm sai dịch.

Sai dịch làm bảy tám năm, biểu hiện tốt có lẽ có thể thăng lên bổ khoái.

Trước đó Lưu Phong tới ứng tuyển, chính là sai dịch.

Tô Mục tránh không được, trốn không thoát, đã chọn nghênh đầu xông lên, hắn liền muốn vì mình tranh thủ một khởi điểm cao hơn một chút.

"Ha ha ha!"

Hình Triệu Phúc nhìn chằm chằm Tô Mục, một lúc lâu sau, gã đột nhiên cười lớn: "Nếu ngươi có thể chứng minh năng lực của mình, đừng nói chi bổ khoái quèn, cho dù để ngươi làm ban đầu thì có hề gì?"

Ban đầu là tiểu đầu mục trong đám bổ khoái, hỗ trợ bộ đầu quản lý bổ khoái, nếu Hình Triệu Phúc thăng chức hoặc không còn, bộ đầu kế nhiệm cũng sẽ được chọn từ trong đám ban đầu.

Tô Mục đương nhiên không tin Hình Triệu Phúc sẽ cho hắn làm ban đầu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đa tạ đại nhân thưởng thức."

"Ta đã nói rồi, tiền đề là, ngươi phải chứng minh được năng lực của mình!"

Hình Triệu Phúc từng chữ từng câu nói, hai chữ "năng lực" nhấn rất mạnh.

"Tự nhiên sẽ không khiến đại nhân thất vọng."

Tô Mục đáp.

Người khác đều muốn mạng hắn rồi, hắn nếu còn giấu nghề, chẳng phải là ngu đến cực điểm sao?

Chỉ có phô bày bản lĩnh, vì mình tranh thủ thêm chút lợi ích, vậy mới có khả năng sống sót khi tấn công Hắc Long Trại, sống sót, mới có những thứ khác, chết rồi, thì cái gì cũng không còn.

Tô Mục cũng đang đánh cược.

Hình Triệu Phúc có lẽ muốn hắn chết, nhưng tuyệt đối sẽ không giết hắn trong Nam Thành Tư, thậm chí, Hình Triệu Phúc cũng sẽ không giết hắn ở Nam Thành.

Nếu không, Hình Triệu Phúc căn bản sẽ không gọi hắn tới Nam Thành Tư.

Hình Triệu Phúc ở Nam Thành Tư còn chưa làm được một tay che trời, giết người ở đây gã còn chưa có gan đó.

Tô Mục đoán, Hình Triệu Phúc là muốn hắn chết khi tấn công Hắc Long Trại, tốt nhất là có thể giết vài tên thổ phỉ Hắc Long Trại rồi mới chết.

Bởi vậy hắn mới dám ra điều kiện với Hình Triệu Phúc.

Bởi vì đối với Hình Triệu Phúc, hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.

"Gọi Dương Cẩm tới đây cho ta."

Hình Triệu Phúc phân phó: "Tô Mục, Dương Cẩm là thợ săn lão luyện ở Nam Thành, ta từng thấy bản lĩnh của gã. Nếu ngươi thắng được gã, vậy ta sẽ thừa nhận ngươi là thợ săn giỏi nhất Nam Thành."

"Xin hỏi đại nhân, ta cùng gã tỷ thí thế nào?"

Chuyện đã đến nước này, Tô Mục không nói lời thừa thãi.

"Đã là thợ săn, tự nhiên là tỷ thí cung tiễn."

Hình Triệu Phúc nói, ánh mắt lóe lên vẻ âm lãnh.

Dương Cẩm này vốn là cung tiễn thủ trong quân, vì phạm quân quy bị trục xuất, bất đắc dĩ mới làm thợ săn.

Nói về cung tiễn thuần thục, tất cả thợ săn ở Nam Thành đều không thể sánh bằng gã.

Trong lúc nói chuyện, Dương Cẩm kia đã tới đại đường.

Gã tuổi chừng ba mươi, thân hình cao lớn, da dẻ ngăm đen, hai tay buông thõng, gần như chạm tới đầu gối.

"Cánh tay thật dài!"

Tô Mục thầm kinh ngạc trong lòng, trước đây chỉ thấy miêu tả hai tay quá gối trong sách cổ, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.

"Tham kiến đại nhân."

Dương Cẩm chắp tay nói.

"Dương Cẩm, người này nói hắn là thợ săn số một Nam Thành, ta lại thấy bất bình thay ngươi, muốn ngươi cùng hắn tỷ thí một phen, kẻ thắng có thể vào Nam Thành Tư làm bổ khoái, ngươi có bằng lòng không?"

Hình Triệu Phúc nói thẳng vào vấn đề.

Dương Cẩm liếc nhìn Tô Mục một cái, ánh mắt lóe lên tia khinh thường: "Không phải tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ sợ lỡ tay bắn chết hắn."

"Đã là tỷ thí, hà tất lo thương tàn? Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh bắn chết hắn, đó cũng là do hắn học nghệ không tinh, không tính là phạm luật."

Hình Triệu Phúc nói, nhìn Tô Mục một cái, gã lại bổ sung: "Ngược lại cũng vậy."

"Nếu đại nhân đã nói vậy, vậy tiểu nhân không có vấn đề gì."

Dương Cẩm đáp.

"Tốt, ta lập quy củ, hai ngươi, mỗi người bắn ba mũi tên, thắng bại tự nhiên phân rõ."

Hình Triệu Phúc nói.

"Dương Cẩm, ngươi bắn hắn ba mũi tên trước, hắn sau đó sẽ trả lại ngươi ba mũi tên."

Hình Triệu Phúc không hỏi ý kiến hai người, trực tiếp quyết định.

Dương Cẩm nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ.

Tên tiểu bạch kiểm trông yếu ớt trước mặt này, cũng không biết đã đắc tội với Hình bộ đầu thế nào, Hình bộ đầu lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Đợi mình bắn xong ba mũi tên, hắn còn có cơ hội trả lại mình ba mũi tên sao?

Nếu ba mũi tên không thể bắn xuyên thủng hắn, chẳng phải xạ thuật của mình những năm này đã luyện uổng công sao?

Nghĩ lại năm xưa trong quân, xạ thuật của mình cũng là chân chính nhập môn.

"Tiểu tử, xuống dưới rồi đừng trách ta, chỉ trách ngươi đắc tội với kẻ không nên đắc tội."

Dương Cẩm kéo cung đi ngang qua Tô Mục, thấp giọng nói một câu.

Không đợi Tô Mục trả lời, gã đi thẳng ra sân, đứng lại một bên.

Tô Mục không nói một lời, đi thẳng đến một bên khác trong sân, một tay cầm cung, tay còn lại, thì nắm lấy chuôi đao bên hông.

Hình Triệu Phúc hô một tiếng bắt đầu.

Dương Cẩm đã tay trái cầm cung, tay phải đặt tên, kéo căng cung như trăng tròn, nhắm thẳng vào tim Tô Mục "vút" một mũi tên bắn ra.

Tô Mục nghe tiếng dây cung vang lên, thân thể chợt lóe.

Mũi tên kia đã bắn trượt.

Dương Cẩm thấy một mũi tên không trúng, trong lòng không hoảng, tay phải nhanh chóng lấy mũi tên thứ hai từ trong túi tên, đặt lên dây cung.

Nhắm thấy vị trí của Tô Mục, lại một mũi tên bắn ra.

Mũi tên này tốc độ nhanh hơn mũi tên trước, góc độ cũng hiểm hóc hơn.

Sức né tránh của Tô Mục vừa hết, muốn chuyển vị trí nữa đã không kịp.

Cây cung gỗ dâu cứng trong tay hắn gạt một cái, mũi tên kia sượt qua người hắn cắm xuống đất, giữa lúc lông tên còn rung động, y phục của Tô Mục đã bị đầu tên sắc bén xé rách một đường.

Lúc này vẫn chưa xong, mũi tên thứ ba của Dương Cẩm đã bắn tới như sao băng, thẳng vào tim Tô Mục.

Hình Triệu Phúc ánh mắt âm lãnh, trong lòng thầm hô một tiếng hay.

Dương Cẩm không hổ là cung tiễn thủ năm xưa, cung tiễn này, cho dù mình đối mặt, sơ sẩy một chút cũng có thể bị thương.

Tô Mục này, há có thể tránh thoát?

Trong nha môn, gã không tiện động thủ với Tô Mục này, nhưng nếu Tô Mục chết trong lúc tỷ thí, vậy cũng không trách được gã.

Trong nháy mắt, mũi tên đã tới trước mắt, Tô Mục biết rõ xạ thuật của đối phương không dưới mình, mũi tên này, mình dù thế nào cũng không tránh được.

Đã không tránh được, vậy không tránh nữa.

Vút!

Một đạo bạch quang chợt lóe.

Keng một tiếng giòn tan, mũi tên gãy làm đôi rơi xuống đất.

Dương Cẩm chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc, gã thậm chí còn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.

Hình Triệu Phúc đồng tử co rút, nhìn chằm chằm Tô Mục.

Gã cuối cùng cũng biết vì sao Tam đương gia Hắc Long Trại đêm qua lại chết trong tay Tô Mục này.

Tô Mục này, lại luyện qua đao pháp!

Hơn nữa nhìn xem, đao pháp của hắn rõ ràng đã tiểu thành.

Cho dù ở Nam Thành Tư, người có thể luyện đao pháp đến tiểu thành, cũng là kẻ xuất sắc trong đám bổ khoái.

Một kẻ chân lấm tay bùn, lại có bản lĩnh như vậy?

Sắc mặt Hình Triệu Phúc càng thêm âm trầm.

Hắn tuổi còn nhỏ đã luyện đao pháp đến tiểu thành, giả sử thêm thời gian nữa thì còn ghê gớm đến mức nào?

Nếu để hắn lọt vào mắt Tư Mã, chuyện Tam đương gia Hắc Long Trại không phải do mình giết há chẳng phải sẽ bại lộ sao?

Hừ, quả nhiên không phải mình nghĩ nhiều, tiểu tử này, thật sự không thể giữ lại!

Trong khoảnh khắc, trong lòng Hình Triệu Phúc đã lóe lên vô số ý niệm độc ác.

Nói thì chậm, nhưng lúc đó thì nhanh.

Tô Mục rút đao chém đứt mũi tên thứ ba của Dương Cẩm, động tác không chút dừng lại.

Hắn tay trái như nâng Thái Sơn, tay phải như ôm hài nhi, cung giương như trăng tròn, tên đi tựa sao băng.

Một mũi tên trúng thẳng vai Dương Cẩm, "ầm" một tiếng cây cung cứng rơi xuống đất, Dương Cẩm đã mặt xám như tro tàn.