“Nếu các ngươi đã chạy thoát, vậy vì sao không thấy Quốc sư? Ta gần như đã đi khắp Lĩnh Nam Tam Châu, tại sao lại không phát hiện ra khí tức của Quốc sư?”
Yêu Tôn nhíu mày nói.
“Ban đầu chúng ta đã trốn thoát, nhưng rất nhanh đã bị Tô Mục đuổi kịp. Yêu Tôn ngươi cũng biết Tô Mục khó đối phó đến nhường nào.” Đồ Sơn Hàm Ngọc cười khổ nói: “Lão sư đã cản bọn chúng lại, để chúng ta đi trước. Mấy người chúng ta chia nhau hành động, tình hình của những người khác ta không rõ, nhưng ta đã mấy lần gặp phải sự vây quét chặn giết của Thái Bình Ty, cuối cùng rất vất vả mới ẩn mình được trong thành, may mắn thoát khỏi truy sát. Sau đó, ta nghe nói các đồng liêu khác đều chết thảm dưới đao của Thái Bình Ty. Thậm chí ngay cả sư tôn cũng bị Tô Mục liên thủ cùng Tấn Hầu, Minh Di Hầu bức ép phải vứt bỏ nhục thân. Ta ở lại Lĩnh Nam Tam Châu chính là muốn tìm thấy thần hồn của lão sư.”
“Thần hồn của Quốc sư?”
Yêu Tôn khẽ híp mắt, trầm giọng nói: “Ngươi chắc chắn thần hồn của Quốc sư đã trốn thoát được?”