Từ Thanh La tò mò quan sát, sau đó khẽ nhắm đôi mắt sáng, tâm nhãn mở ra, nhìn thấy tình hình bên Vấn Thiên Phong, cũng như của pho tượng trước mắt. Nàng lại mở đôi mắt sáng, trông như chỉ khép mở, chớp mắt mà thôi.
“Chu đại nhân, đây là…?” Từ Thanh La nghi hoặc nhìn Chu Văn Tĩnh, rồi lại nhìn Hồ Liệt Nguyên: “Thần tượng của Vấn Thiên Phong ư?”
Nàng khẽ nhíu đôi mày thanh tú, lắc đầu nói: “Ta nhớ hình như đã bị hủy rồi mà.”
Chu Văn Tĩnh đáp: “Từ cô nương, đây không phải thần tượng của Vấn Thiên Phong, mà là vật bọn ta vô tình có được.”
“Vô tình có được?” Từ Thanh La lắc đầu nói: “Rõ ràng là của Vấn Thiên Tông, chẳng lẽ Vấn Thiên Tông không chỉ có một thần tượng?”