Hắn ngước ánh mắt lo âu nhìn về phía Pháp Không.
Pháp Không nói: “Vương gia, xe đến trước núi ắt có đường, ngày tháng còn dài, không cần nghĩ nhiều.”
Hồ Hậu Khánh chần chừ: “Nếu là ba tháng…”
Ba tháng quả thực không dài, bây giờ không có cách nào, ba tháng sau sẽ có cách sao?
Người xưa nói người không lo xa ắt có họa gần, Pháp Không đại sư tuyệt không phải kẻ thiển cận, tại sao lại không lo lắng?