Nàng chuyên chú nhìn đôi giày đầu hổ màu vàng mơ, từng đường kim mũi chỉ chậm rãi khâu vá, tĩnh lặng mà an hòa.
Sở Hùng lại đi tới đi lui, vẻ mặt nóng nảy lo âu, thỉnh thoảng dừng bước thở dài một tiếng, lắc đầu rồi lại bước tiếp.
Hoàng hậu quả thực không nhịn được nữa, đặt kim chỉ xuống, dịu giọng nói: “Hoàng thượng, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
“Trẫm không mệt.” Sở Hùng phất tay, tiếp tục rảo bước.
Hoàng hậu bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng không mệt, nhưng mắt thiếp mệt rồi, ngài cứ đi tới đi lui khiến thiếp nhìn mà choáng váng.”