Pháp Không thấy Vương gia chần chừ, bèn lắc đầu mỉm cười. Một vài sự thuận tiện nên dùng vẫn phải dùng. Thời buổi này, thế gian này, không có tâm phúc và phe phái, việc gì cũng không làm nên nổi. Cùng một đạo mệnh lệnh, không có tâm phúc và phe phái, kẻ dưới trướng căn bản chỉ làm cho có lệ, dương phụng âm vi, lại chẳng thể làm gì được. Muốn thành đại sự, cần phải có đủ tâm phúc và phe phái, nếu không cuối cùng sẽ khó mà tiến bước.
"...Được!" Tín Vương Sở Tường cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Pháp Không mỉm cười. Tín Vương Sở Tường tuy công chính nghiêm minh, nhưng cũng không thể một mực câu nệ giữ chính đạo. Chút tư tâm nên có vẫn phải có, bằng không chính là tự tìm đường chết.
"Đại sư, còn mấy ngày nữa?"
"Đêm ngày thứ tư."