Pháp Không ôn tồn nói: “Ngươi và hoàng thượng có tình cảm sâu đậm nhiều năm, đừng để chuyện đời thường làm tổn thương tình cảm, sẽ được không bù mất.”
“Là hắn quá đáng.” Lãnh Phi Quỳnh nói.
“Một khi lòng mang oán hận thì chuyện gì cũng thấy chướng mắt.” Pháp Không nói: “Vẫn nên chính tâm chính ý, không quên sơ tâm thì tốt hơn.”
“Ta không phải không nhẫn nhịn, nhưng hắn được đằng chân lân đằng đầu!” Lãnh Phi Quỳnh hừ một tiếng: “Hoàn toàn không có ý định thay đổi.”
Pháp Không như có điều suy nghĩ.