“Không cần nhiều người như vậy...” Chu Diệu Dĩnh vội nói.
Thấy bọn họ đều nghĩ cách giúp mình, nàng vô cùng cảm động.
“Bọn ta ngày thường tuy hay cãi cọ, nhưng vào thời khắc quan trọng này, tuyệt đối sẽ không giữ của riêng, giúp được gì sẽ cố hết sức.” Tề Quảng Kiệt nói: “Chu muội muội cũng đừng nóng vội, lão tổ tông phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này.”
“Chính phải, chính phải.” Mọi người rối rít an ủi.
“Ta thấy thế này đi.” Tề Quảng Kiệt nói: “Bọn ta sẽ cử ra vài cao thủ khinh công, mỗi người chạy một đoạn, như vậy có thể tránh mệt mỏi rã rời, lại tăng được tốc độ.”