Tiểu kiếm giữa song chưởng lấp lánh lay động, khi tỏ khi mờ, tựa như ngọn nến leo lét trước gió, chực chờ vụt tắt.
Pháp Không cười lắc đầu: “Xem ra vẫn chưa thành.”
Độc Cô Hạ Tình từ từ thở ra một hơi, bất đắc dĩ nhìn tiểu kiếm dần tắt lịm, cuối cùng biến mất giữa song chưởng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Pháp Không cười nói: “Là ta quấy rầy nàng sao?”
Độc Cô Hạ Tình đi đến bên chiếc bàn gỗ ngồi xuống, pha hai chén trà: “Không phải giờ cơm, sao lại đến đây, ngươi đâu rảnh rỗi đến vậy?”