Tiêu tiên sinh nói: “Vương gia anh minh, việc này cần phải thận trọng lại càng thận trọng.”
“Theo lời lão Trịnh, tu vi của người kia cũng chỉ tầm thường, mấu chốt vẫn là thần thông, nhưng thần thông không phải võ công.” Hồ Hậu Minh nói: “Đối với ta không cấu thành uy hiếp.”
Tiêu tiên sinh bật cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường: “Vương gia, tu vi của Trịnh Nguyên Hòa tuy cao, nhưng tu vi cao không có nghĩa là nhìn rõ sự việc. Y chẳng qua chỉ là một võ phu tự cho mình là đúng mà thôi.”
Hồ Hậu Minh nhìn y.
Tiêu tiên sinh chậm rãi nói: “Y cho rằng người kia ngoài thần thông ra, những thứ khác không đáng tin cậy, chẳng phải là xem thường thủ đoạn của hoàng thượng sao?”