“Haizz…” Lâm Phi Dương thở dài: “Tiểu Thanh La và mọi người không ở đây, trong chùa trống trải hẳn.”
Có bọn họ ở đây, cho dù phần lớn thời gian họ ở Tháp Viên hoặc đến Linh Không Tự luyện công, nhưng vẫn hoàn toàn khác biệt.
Có bọn họ ở đây, Kim Cương Tự Ngoại Viện liền tràn đầy sinh khí, khắp nơi đều là hơi thở thanh xuân, vô cùng linh động.
Còn khi không có bọn họ, Kim Cương Tự Ngoại Viện lại giống như một lão nhân sắp gần đất xa trời, tĩnh lặng đến vô vị.
Hắn vốn thích náo nhiệt, không chịu nổi sự yên tĩnh như tuổi xế chiều này.