Hồ Vân Huyên lập tức cười tươi: "Vẫn là cô cô thương ta nhất!"
Nàng quay đầu lườm Pháp Không, hừ nói: "Hòa thượng!"
Pháp Không cười nói: "Nếu Môn chủ nói được làm được, bần tăng cũng sẽ tuân theo, không ra tay nữa."
"Như vậy là tốt nhất." Hồ Vân Huyên thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Mọi người cứ yên ổn sống qua ngày có phải tốt hơn không, cần gì phải đánh đánh giết giết, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!"
"Đúng vậy, đúng vậy." Độc Cô Hạ Tình như trút được gánh nặng.