"Ôn sư huynh!"
Các đệ tử Liên Hà Phong thất thanh hô lên, trơ mắt nhìn sư huynh thảm tử ngay trước mặt, bọn họ giận đến muốn nứt cả tròng mắt, hai nắm đấm siết chặt, móng tay gần như bấm sâu vào lòng bàn tay.
"Két!"
Hoả Ngọc Phụng giữa không trung lượn một vòng dứt khoát, đáp xuống sau lưng Thường Phần, đôi cánh dang rộng, ngọn lửa nóng rực theo đó lan ra, sóng nhiệt cuộn trào bốn phía, tiếng kêu chói tai như đang khiêu khích.
"Đã sớm nói rồi, phế vật chung quy vẫn là phế vật." Thường Phần khẽ thở dài, lắc đầu, trong mắt thoáng vẻ chán chường, "Còn ai muốn lên đây chịu chết không?"