Sau khi cáo biệt Khương Nhu, Tiêu Mặc trở về Vấn Đạo Đàn, một lần nữa tiến vào Bách Thế Thư.
Tuy Tiêu Mặc biết rõ, bản thân tốt nhất nên hoàn thành trải nghiệm nhân sinh kiếp thứ tư trong vòng hai mươi ngày này, nhưng hắn cũng hiểu, mình không thể quá nóng vội. Trong kiếp này, con đường tu hành của hắn đã gặp phải bình cảnh đầu tiên, càng nóng vội, càng khó có thể đột phá. Huống hồ, công pháp hắn tu luyện chính là Huyết Ma Đao Quyết, thậm chí còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma.
Tiêu Mặc đã nghĩ thông suốt, nếu bản thân không thể hoàn thành nhiệm vụ của kiếp này thì thôi vậy, đợi sau khi thành hôn rồi tính tiếp. Bởi vậy, Tiêu Mặc vừa du ngoạn thế gian, vừa hệ thống lại những gì đã tu luyện được trong những năm qua, sau đó tìm đến các tu sĩ nổi danh để luận đao.
Tiện thể, Tiêu Mặc cũng dò la tung tích của chín Thánh tử dự khuyết khác. Chín Thánh tử dự khuyết này đã rời khỏi Vạn Đạo Tông, đi tìm cách giết Vong Tâm. Nếu mình có thể gặp được bọn chúng, liền giết quách đi cho xong.
Còn về lời Huyết Khôi bảo hắn đến Thập Đại Ma Môn gây sự, Tiêu Mặc cảm thấy mình cần chờ thêm. Với cảnh giới hiện tại, nếu trực tiếp đến Thập Đại Ma Môn, e rằng khó mà sống sót trở ra. Ít nhất cũng phải đợi đến khi bản thân bước vào Ngọc Phác cảnh rồi tính. Chỉ cần mình tiến vào thượng tam cảnh, Tiêu Mặc nghĩ rằng nếu hắn muốn rời đi, hẳn sẽ không ai có thể cản được.
