“Nữ nhân này, lão nương bảo hộ.”
Hà Dạ Dạ đứng trước mặt Bạch Như Tuyết.
Dù Hà Dạ Dạ trông chỉ như một tiểu cô nương tuổi trăng tròn, thậm chí gương mặt bầu bĩnh còn vương chút đáng yêu.
Nhưng bởi vì tên của ả là “Hà Dạ Dạ”.
Ba chữ này đã khiến tất cả tu sĩ của hai cõi không dám khinh thường.
