TRUYỆN FULL

[Dịch] Cung Đấu? Bá Tổng? Hết Thảy Xéo Đi!

Chương 51: Gian thần 6

Chẳng bao lâu, lại có người đứng ra kêu oan, ngoài việc tố cáo Phương Tri Ý giả truyền thánh chỉ, còn có việc hắn giết hại không ít triều thần và sĩ thân muốn bỏ trốn.

Bọn họ biết rõ, nếu không nhân cơ hội này liều một phen, để Phương Tri Ý nắm được thế, e rằng sau này cuộc sống của bọn họ sẽ càng thêm khó khăn.

Thuận Ứng Đế khẽ nhắm mắt, Phương Tri Ý dùng khóe mắt quan sát y. Trong kịch bản gốc, vị hoàng đế này quả thực rất tin tưởng Phương Tri Ý, nhưng hiện tại hắn đã bình định Nghĩa quân, lại chưởng quản Huyền Kính Tư, hơn nữa sau trận chiến này, danh tiếng của hắn ắt sẽ vang xa, có hoàng đế nào lại cho phép bề tôi được lòng người hơn cả mình chứ?

“Thư miễn tội mà Phương Tri Ý đưa cho bọn họ là do trẫm cho phép.”

Thuận Ứng Đế lại mở mắt, bình thản nói: “Ngoài ra, lúc Nghĩa quân vây thành trẫm đã nói, trên từ trẫm, dưới đến bá tánh, đều do Phương tướng quân điều động, các ngươi nghe không hiểu sao?”

Y đột nhiên đứng dậy, vơ lấy mấy cuốn tấu chương trên bàn ném mạnh xuống: “Xem đi! Đây chính là Trần Các Lão có cốt khí văn nhân trong miệng các ngươi! Gã vậy mà lại viết thư cho giặc, muốn nhân đêm tối mở cửa thành đầu hàng! Còn cái này nữa! Trung thần lương tướng trong miệng các ngươi! Dẫn theo tiểu thiếp và gia nô chuẩn bị từ cửa Tây đào tẩu cả nhà!”

Những kẻ bên dưới lập tức ngậm miệng, Phương Tri Ý còn chẳng buồn nhìn bọn họ, hắn ra lệnh cho Huyền Kính Tư mỗi khi làm việc gì đều phải gửi một bản chứng cứ vào cung, không có chứng cứ thì tạo ra chứng cứ, cả về tình và lý hắn đều không sợ những lời đàn hặc này.

“Một lũ phế vật!”

Thuận Ứng Đế thở hổn hển, sau khi trấn tĩnh lại một chút, y lại nhìn về phía Phương Tri Ý: “Ái khanh, ngươi nói sao?”

Phương Tri Ý đứng dậy, Thuận Ứng Đế vội gọi hắn ngồi xuống.

“Bệ hạ, thần trước nay không thích tranh đấu triều chính, người biết rõ điều đó. Bọn họ thích nói gì thì cứ nói, có điều thần có một cuốn tấu chương cần bệ hạ phê chuẩn.”

Nói rồi Phương Tri Ý dâng lên một cuốn tấu chương.

Tiểu thái giám nhận lấy rồi đưa cho Thuận Ứng Đế.

Thuận Ứng Đế xem mà chau mày, có chút không chắc chắn nhìn Phương Tri Ý, rồi lại nhìn tấu chương, hạ thấp giọng: “Phương Tri Ý, ngươi chắc chắn muốn đưa thứ này cho trẫm định đoạt?”

Phương Tri Ý gật đầu.

Thuận Ứng Đế nhìn đám triều thần mặt đầy hiếu kỳ, mất kiên nhẫn bảo bọn họ cút đi, đợi đến khi tất cả đã đi hết, y thậm chí còn đuổi cả thái giám thân cận của mình.

“Tri Ý à, trẫm và ngươi quen biết từ nhỏ, trẫm tin tưởng ngươi thế nào ngươi là người rõ nhất, nhưng thứ này…”

Thuận Ứng Đế có chút do dự: “Trong lịch sử chưa từng có tiền lệ này, trẫm không cầu công trạng gì, sau này sử sách chắc chắn cũng sẽ ghi trẫm là một hôn quân, nhưng ngươi làm thế này… lỡ như thất bại, sau này trẫm làm sao còn mặt mũi gặp tiên đế.”

Phương Tri Ý đứng dậy chắp tay: “Bệ hạ, nếu đã như vậy, cứ để thần làm đi?”

Thuận Ứng Đế sững sờ, y tuy hôn dung, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, y đã hiểu ý của Phương Tri Ý, tiếng xấu là của ta, tiếng tốt là của ngươi.

Thuận Ứng Đế nhìn Phương Tri Ý bằng ánh mắt sâu thẳm: “Trẫm phải thừa nhận, khi ngươi đứng trên tường thành chống lại giặc, trẫm đã từng nghi ngờ ngươi, trẫm đã nghĩ liệu ngươi có quay giáo chĩa vào hoàng cung không, nếu trẫm rơi vào tình cảnh đó, ngươi có giết trẫm không.”

Giọng y có chút áy náy: “Nhưng trẫm đã không nhìn lầm, ngươi vẫn là ngươi, là đại tướng quân của trẫm.”

Nói xong y hít một hơi thật sâu: “Trẫm tại vị mười năm, Ngụy Võ đã biến thành bộ dạng này, nếu ngươi đã quyết tâm như vậy, sao có thể để một mình ngươi gánh tiếng xấu này? Quân thần hai ta hãy cùng nhau gánh vác!”

Phương Tri Ý nhìn vị hôn quân trước mắt, trong lòng không khỏi cảm động, nhưng đang định nói gì đó, nào ngờ Thuận Ứng Đế đã đứng dậy vỗ vỗ bụng: “Ngươi cứ mạnh dạn làm đi, trẫm phải về đây, đã hứa với Hương phi nếu đánh thắng trận, trẫm sẽ ở bên nàng thêm ba đêm.”

Y đứng dậy định đi, nhưng rồi đột nhiên dừng lại: “Nhớ kỹ, mọi hành động của ngươi đều do trẫm cho phép, Phương Tri Ý.”

“Tạ bệ hạ!”

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, từng đội giáp sĩ đã xếp hàng hành quân thần tốc trên đường phố, dẫn đầu mỗi đội là khoảng mười tên mật thám của Huyền Kính Tư.

Một số quan viên còn đang trong mộng đã bị bắt đi, sau đó với vẻ mặt ngơ ngác bị ném vào đại lao của Huyền Kính Tư.

Hành động khám nhà xét của đột ngột này khiến kinh thành vừa mới ổn định lại rơi vào bầu không khí căng thẳng, không ít bá tánh dứt khoát đóng chặt cửa, qua khe cửa nhìn những toán quan binh vội vã qua lại bên ngoài.

Bầu không khí bất an lan tràn khắp kinh thành, một số đại thần nhận được tin vội vàng vào cung tìm hoàng thượng, nhưng lại được báo rằng mấy ngày nay hoàng thượng không lên triều, có việc gì cứ trực tiếp báo cho Bỉnh bút thái giám Cao Lương.

Có người lớn tiếng la hét ngoài cửa cung: “Hoàng thượng! Phương Tri Ý sắp tạo phản rồi! Quan viên Lục bộ đã bị hắn bắt đi quá nửa! Người không ra xem thử hay sao!”

Dĩ nhiên, tiếng la hét không nhận được hồi đáp, chỉ có đám cấm quân im lặng vây lại. Cấm quân đã sớm nhận được chỉ thị, cũng không xua đuổi bọn họ, chỉ chặn đường, dùng thân mình đẩy bọn họ ra xa hơn một chút, để tiếng la hét không làm phiền đến nhã hứng của hoàng thượng.

Một số triều thần tụ tập lại thương nghị, hoàng thượng không ra mặt, Phương Tri Ý chỉ huy Huyền Kính Tư và cấm quân bắt người khắp nơi, cứ tiếp tục thế này thì tất cả đều toi mạng! Sao hoàng thượng lại có thể cho phép chuyện này xảy ra?

“Hôn quân! Hôn quân!”

Lão già lúc trước nước mắt giàn giụa.

Đệ tử của lão nghiến răng: “Lão sư, nếu đã vậy, chi bằng chúng ta báo cho gia tộc chuẩn bị sớm đi.”

Đằng sau các phe cánh văn quan này thường có các gia tộc lớn chống lưng, bất kể tiền bạc lương thảo bọn họ đều có thể lo được, có thể nói thiên hạ chia làm mười phần, bá tánh chiếm một phần, hoàng đế chiếm ba phần, sáu phần còn lại đều là của các thế gia này.

“Chỉ cần chúng ta liên thủ, Phương Tri Ý hắn có là cái thá gì!”

Kẻ đó mặt mày dữ tợn, đã quyết tâm cá chết lưới rách.

Cũng có những phe phái khác tìm con đường khác, một đám học trò bị bọn họ kích động, ngồi tĩnh tọa trước cửa cung, người dẫn đầu giơ cao một dải lụa, trên đó dùng máu tươi viết những dòng chữ tố cáo Phương Tri Ý tùy tiện bắt bớ, hãm hại văn nhân sĩ tử, có ý đồ hủy hoại nền tảng của Ngụy Võ.

Nhưng cấm quân gác cổng chỉ lạnh lùng nhìn, không thèm để tâm đến bọn họ.

Mãi cho đến khi mặt trời nắng gắt làm vài người ngất đi, một số sĩ tử muốn rời đi, về nhà ăn cơm uống nước, lại phát hiện trên con đường lúc đến đã có một hàng cấm quân đứng chặn, bọn họ đã bị vây ở đây.

“Hoàng thượng có khẩu dụ, các ngươi thích ngồi đây thì cứ ngồi, không được đi. Cửa cung không phải chợ búa, há có lẽ nào để các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

Một thái giám tuyên đọc khẩu dụ, sau đó quay người rời đi không ngoảnh đầu lại.

Các thế gia trong kinh thành đã có phản ứng, nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, gia đinh và tư binh còn chưa tập hợp thì Huyền Kính Tư đã phá cửa xông vào.

“Tại sao các ngươi lại bắt người bừa bãi? Lý gia ta từng được tiên đế ngự bút ban tặng kim bài!”

“Huyền Kính Tư bắt người, không cần lý do.”

Thái giám cầm đầu lạnh lùng nói, gần đây y rất hài lòng, kể từ khi Tào Cát chết, cơ quan nằm trong bóng tối này lần đầu tiên lộ diện trước công chúng, bọn họ cũng không còn phải tốn công điều tra những tin tức dùng để tranh giành phe phái, mà thông qua mua chuộc, thu nạp để mở rộng phạm vi do thám, trên có lệnh là trực tiếp bắt người, hơn nữa đãi ngộ cũng được nâng cao rất nhiều. Gần đây Cao đại nhân có nói, Huyền Kính Tư có đặc quyền tiền trảm hậu tấu, do hoàng thượng đích thân cho phép, lưng của bọn họ cũng thẳng hơn nhiều.