TRUYỆN FULL

[Dịch] Cung Đấu? Bá Tổng? Hết Thảy Xéo Đi!

Chương 41: Nữ sinh viên đại học bị bắt cóc 1

“Lão Phương, mau tỉnh lại, con trai ngươi về rồi!”

Có người hô hoán, Phương Tri Ý chậm rãi mở mắt, đầu tiên là cố thích ứng một chút, sau đó một cơn đau nhói ập đến, cốt truyện cũng truyền vào.

Đây là một thôn làng miền núi hẻo lánh, người trong thôn trọng nam khinh nữ, tư tưởng cổ hủ, thế nên con đường cưới vợ của những gã đàn ông độc thân đã trở thành ác mộng của các thiếu nữ ngây thơ, bọn họ sẽ mua những cô gái từ tay kẻ buôn người về để sinh con và làm lụng.

Nhà Phương Tri Ý có hai người con trai, con trai út ăn học ở bên ngoài, thành tích không tệ, con trai cả thì làm ruộng, thỉnh thoảng vào núi kiếm chút sản vật núi rừng. Con trai cả đã đến tuổi thành thân, bèn mua một nữ sinh viên đại học từ tay kẻ buôn người, dùng xích sắt trói cô gái trong chuồng lợn, ngày ngày đánh đập hành hạ, cuối cùng cô gái cũng phải khuất phục.

Phương Tri Ý chẳng coi ra gì, vì chuyện như vậy trong thôn nhiều không kể xiết.

Có lần cô gái định bỏ trốn, bị vợ của Phương Tri Ý là Mai Lan Cúc phát hiện, liền bị đánh gãy chân.

Từ đó, thần sắc của nàng trở nên đờ đẫn, nàng cũng từng tìm đến gã lái xe giao hàng cho quầy tạp hóa nhỏ trong thôn để cầu cứu, thậm chí còn hiến dâng thân mình, nhưng sau khi xong việc, gã lái xe lại đem chuyện này kể cho người trong thôn, cô gái lại bị đánh thêm một trận.

Lần gần với tự do nhất của nàng là khi trong thôn tổ chức tiệc rượu, rất nhiều người say khướt, nàng bèn rủ thêm mấy cô gái cũng bị bắt cóc đến đây cùng bỏ trốn, kết quả một cô gái tên Bạch Tuyết vì không yên tâm về bà mẹ chồng của mình nên đã lén quay về để lại một bức thư. Vì quay lại tìm cô ta mà nàng bị người ta phát hiện, mấy người cùng bỏ trốn đều bị bắt lại, còn Bạch Tuyết lại nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát, chỉ có điều là chạy sâu vào trong núi lớn.

Cuối cùng, cô gái ngoan ngoãn được mấy ngày, sau khi mọi người đều lơi lỏng cảnh giác với nàng, nàng đã nhân lúc đêm khuya cầm đao giết sạch cả nhà họ Phương, sau đó phóng hỏa tự thiêu.

“Không phải chứ?”

Phương Tri Ý nghiến răng, “Trong kịch bản này không có nữ chính à?”

Hệ thống lắc đầu: “Có, xem tiếp đi.”

Lại một đoạn cốt truyện nữa hiện ra.

Thảm án nhà họ Phương khiến dân làng vô cùng sợ hãi, đối xử với những cô gái bị bắt cóc cũng tốt hơn một chút, còn Bạch Tuyết chạy thoát thì lại ngất xỉu dưới chân núi, được nam chính đi ngang qua cứu giúp.

Nam chính đưa nàng về biệt thự của mình, dưới sự chăm sóc của hắn, Bạch Tuyết lại tỏa ra ánh hào quang, cũng kể lại chuyện mình bị bắt cóc, nhưng nàng không biết rằng, người cứu mình chính là thiếu gia của tập đoàn buôn người, sau đó là câu chuyện hai người tan tan hợp hợp, ngược luyến tình thâm.

Cuối cùng nam chính được cảm hóa, dẫn theo thuộc hạ cứu hết các cô gái trong thôn ra ngoài, còn Bạch Tuyết thì đứng đó đóng vai thánh mẫu, lắng nghe lời cảm ơn của từng cô gái. Sau chuyện này, nam chính liền giao toàn bộ danh sách của tập đoàn cho cảnh sát, còn mình thì giả chết rồi lén trốn ra nước ngoài, cùng nữ chính sống đời hạnh phúc.

“Mẹ kiếp! Cái thứ quái quỷ gì thế này!”

Phương Tri Ý chửi ầm lên, “Ngươi hết kịch bản hay rồi à?”

Hệ thống lúc này thân hình dài ra một chút, vội vàng xua tay: “Chính vì như vậy nên mới có việc cho ngươi làm chứ.”

“Mục tiêu nhiệm vụ?”

“Không có.”

“Hả?”

Hệ thống giải thích: “Loại thế giới điên rồ thế này thường là nhiệm vụ thế giới, không có nhân vật xuyên không cố định, cũng không có nhiệm vụ cụ thể, nhưng điểm tích lũy thì vẫn có, sẽ được phán định dựa theo hành vi của ngươi, biểu hiện càng tốt thì điểm tích lũy càng cao.”

Phương Tri Ý bẻ cổ, khớp xương kêu lên một tiếng giòn tan: “Được, ta biết rồi.”

Vừa đẩy cửa bước ra liền chạm mặt một người phụ nữ trung niên, Phương Tri Ý nhận ra, đây là vợ của hắn, Mai Lan Cúc.

“Mau đi xem đi, người ta đưa vào trong nhà rồi!”

Bà vợ sững người một lúc rồi cằn nhằn.

Phương Tri Ý gật đầu, đi đến trước cửa phòng của con trai, quát đám dân làng đang vây xem: “Xem cái quái gì mà xem! Cút hết cho ta!”

Nguyên chủ ngày thường cũng nói chuyện như vậy, dân làng cười rộ lên rồi giải tán.

“Phương Đại Cương đúng là diễm phúc không cạn mà, cô nhóc này xinh thật!”

“Nghe nói còn là sinh viên đại học đấy, giá năm nghìn tệ! Thằng nhóc Phương Đại Cương này đúng là biết dành dụm tiền.”

“Ta cũng phải dành dụm ít tiền cho con trai nhà ta mới được.”

“Ta thấy là ngươi dành cho mình thì có! Ha ha ha ha.”

Phương Tri Ý cau mày bước vào nhà, thấy cô gái bị trói chặt đang giãy giụa ngồi dậy, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn và Phương Đại Cương, nàng biết chuyện gì đã xảy ra.

“Cha, người ra ngoài trước đi.”

Phương Đại Cương có chút không chờ nổi.

Mai Lan Cúc theo vào sau lại nói: “Vội cái gì? Con dâu mới không cho chúng ta nhìn thêm một chút à?”

Phương Đại Cương có chút không tình nguyện: “Được, xem.”

Nói rồi hắn giật miếng giẻ nhét trong miệng cô gái ra, “Gọi cha mẹ đi!”

Cô gái lại bật khóc thành tiếng: “Ta cầu xin các người tha cho ta đi...”

Phương Đại Cương trừng mắt, hắn nghe Lý Tử nói, những người vợ mua về là phải đánh, nếu không bọn họ sẽ không phục.

Hắn giơ tay lên, cô gái theo bản năng nhắm mắt lại.

Lại nghe một tiếng quát lớn: “Dừng tay cho ta!”

Phương Đại Cương kinh ngạc quay đầu nhìn cha mẹ mình, Phương Tri Ý cũng đưa mắt nhìn Mai Lan Cúc, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Mai Lan Cúc nói tiếp: “Vừa vào cửa ngày đầu tiên đã đánh, sau này còn sống với nhau thế nào nữa? Ngươi ra ngoài đi, để ta nói chuyện với nàng.”

Nói rồi bà đẩy hai cha con Phương Tri Ý ra ngoài. Phương Tri Ý thở phào nhẹ nhõm, bây giờ phải nghĩ cách cứu nàng ra ngoài, nhưng việc này quả thực có chút khó khăn, nếu thả nàng đi, nhà mình sẽ bị dân làng trả thù, hơn nữa nàng chắc chắn không thể đi thoát được, nơi đây bốn bề là núi lớn, còn có đám trai làng lêu lổng canh chừng, đến lúc đó còn nguy hiểm hơn.

“Cha, vừa rồi người quát ta làm gì?”

Phương Đại Cương vẫn còn chút ấm ức, tuy hắn trẻ khỏe nhưng khi đối mặt với cha mình vẫn có chút sợ sệt.

Phương Tri Ý liếc hắn một cái, cái thứ này không biết đẻ ra kiểu gì nữa.

“Cha đã ngộ ra một đạo lý.”

Phương Tri Ý quyết định dạy dỗ hắn một phen.

Phương Đại Cương nhìn chằm chằm vào cha mình, Phương Tri Ý giơ nắm đấm lên: “Kẻ đánh đàn bà đều là đồ nhát gan.”

“Thế thôi à? Vậy trước đây chẳng phải cha cũng đánh mẹ hay sao.”

Phương Tri Ý nghẹn họng, một lúc sau mới đấm cho Đại Cương một cái: “Thế nên ta mới nói đây là đạo lý vừa ngộ ra chứ!”

“Tóm lại sau này ngươi phải nhớ, kẻ đánh đàn bà đều là đồ nhát gan!”

Ăn một đấm, Đại Cương miễn cưỡng gật đầu.

Cửa mở ra, Mai Lan Cúc mỉm cười bước ra, gật đầu với Phương Đại Cương nói: “Mẹ nói thông cho nó rồi.”

Phương Đại Cương nghe vậy thì mừng rỡ, đứng dậy định đi vào thì bị mẹ mình kéo lại, “Vội cái gì? Chẳng lẽ không đãi tiệc thành thân à? Thật không có quy củ gì cả!”

Phương Đại Cương có chút do dự, nhưng thấy cha mình vậy mà cũng không phản đối, đành phải đồng ý.

Phương Tri Ý kỳ quái liếc nhìn Mai Lan Cúc, lại quay đầu nhìn cô gái đã được cởi trói, còn chưa kịp quay đầu lại đã ăn một cái tát vào lưng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Về phòng với ta!”

Phương Tri Ý cảm thấy sau lưng đau rát, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Hai người trở về phòng, không ai nói một lời, dường như vốn dĩ chẳng có gì để nói, nhưng Phương Tri Ý vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.