TRUYỆN FULL

[Dịch] Cung Đấu? Bá Tổng? Hết Thảy Xéo Đi!

Chương 4: Tướng quân bị gán tội oan uổng 3

Phương phủ đã dựng linh đường, Lưu di nương quỳ một bên giả vờ khóc lóc, nhi tử của ả ở bên cạnh thì thầm:

"Mẫu thân, người khóc giả quá rồi đấy."

Lưu di nương lấy khăn tay che miệng:

"Tiểu tử thối, ta làm sao mà khóc nổi? Lo liệu những chuyện này đã mệt chết đi được, tên đại ca ngu ngốc kia của ngươi cũng không chịu về, đúng là thứ không có lương tâm."

"Mẫu thân, ngoại công nói hoàng thượng sẽ sắp xếp cho ta một chức quan, là thật sao?"

Lưu di nương vỗ nhẹ hắn một cái, trách mắng:

"Lời này ngươi đã hỏi bao nhiêu lần rồi? Chẳng lẽ ngoại công còn lừa ngươi sao?"

Phương Văn Viễn mừng rỡ trong lòng. Vì mình là thứ tử, phụ thân cái gì cũng chỉ lo cho đại ca. Vốn tưởng rằng mẫu thân của đại ca đã chết, mẫu thân của mình có thể thuận lý thành chương mà lên làm chính thất, ai ngờ phụ thân này lại cứ thủ tiết vì chính thê đã chết không đổi. Cứ thế này, sau này phủ Quốc công sớm muộn gì cũng là của đại ca, mình chẳng phải là không vớt vát được gì sao?

Ngoại công mang mật chỉ của tân đế đến. Khi nghe phải hạ độc chính cha ruột của mình, Phương Văn Viễn có chút không nỡ, nhưng nghe ngoại công vạch ra tương lai tốt đẹp lại không khỏi động lòng. Đúng vậy, đại ca giao ra binh quyền, tân đế sẽ dần dần loại bỏ hắn khỏi triều đình, sau đó mình lại tùy tiện gán cho hắn một tội danh, sau này phủ Quốc công và vị trí Quốc công này chẳng phải sẽ là của mình sao?

Hắn và mẫu thân mình bàn bạc, quyết định làm chuyện này. Phương lão tướng quân và Phương Tri Ý đều là người thẳng tính, không thích để ý đến những chuyện xã giao thế tục, cho nên từ khi chính thất qua đời, mọi việc trong nhà đều do mẫu thân của Phương Văn Viễn quản lý. Hiện giờ trên dưới Phương phủ đều là người của nhị phòng, muốn hạ độc quả thực quá dễ dàng.

"Đừng cười nữa, có khách tới!"

Di nương nhỏ giọng nhắc nhở nhi tử của mình.

Phương Văn Viễn vội lau nước miếng chảy ra, ngã rạp xuống đất:

"Phụ thân ơi! Hu hu hu hu..."

Người bước vào liếc nhìn hai mẹ con một cái, trong mắt thoáng vẻ chán ghét nhưng rồi biến mất ngay. Đây là gia quyến của bộ hạ lão tướng quân:

"Phu nhân xin nén bi thương, tiểu công tử xin nén bi thương. Chúng ta cũng là nghe tin tướng quân đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo qua đời, hôm nay đặc biệt đến tế bái."

Lưu di nương giả vờ lau nước mắt, trong lòng lại rất phiền chán đám người này, một đám gia quyến của lính quèn tới góp vui làm gì? Ả còn tưởng là đại thần nào trong triều tới.

Nhưng trên mặt không dám biểu lộ, vẫn hành lễ bái tạ.

Nói cũng lạ, hôm đó có không ít người tới, vậy mà toàn là người nhà của bộ hạ lão tướng quân, khiến cho hai mẹ con Lưu di nương vốn đã không khóc nổi lại phải dập đầu đáp lễ đến chóng cả mặt.

Tân đế trong cung biết tin, trong mắt hiện lên một tia kiêng kỵ:

"May mà đã tiễn được Phương Đạo Văn đi, uy vọng của hắn trong quân đội lại cao đến thế! Cũng không biết tiên đế nghĩ thế nào mà lại dám để mặc hắn kéo bè kết phái như vậy!"

Lưu Văn Tuệ ở bên cạnh vội nói:

"Tiên đế dù sao cũng là cùng Phương Đạo Văn đánh hạ giang sơn, giữa họ có chút tình nghĩa cũng là lẽ thường, có điều tình nghĩa này lâu ngày, lòng người tự nhiên sẽ thay đổi."

"Bệ hạ đăng cơ cần nhất chính là sự yên ổn, tảng đá Phương gia này nhất định phải dời đi, bây giờ chỉ chờ Phương Tri Ý về kinh thôi."

Tân đế gật đầu:

"Có tin tức từ Bắc Cương chưa? Phương Đạo Văn sắp hạ táng rồi, Phương Tri Ý vẫn chưa về sao?"

"Bẩm bệ hạ, tin tức thám tử mang về là Phương Tri Ý đang chuẩn bị lên đường thì có Bắc Man Tử đến quấy nhiễu, vì vậy mới chậm trễ một thời gian."

Tân đế phất tay áo:

"Sao nào? Rời khỏi Phương Tri Ý, Bắc Cương của trẫm không chống nổi đám Man Tử đó sao?"

Lưu Văn Tuệ vội vàng quỳ xuống:

"Bệ hạ bớt giận, xem ra Phương Tri Ý kia chắc chắn có ý đồ riêng, ngay cả tang sự của phụ thân mình cũng không quan tâm, đủ thấy là một kẻ bất hiếu!"

Tân đế lạnh lùng nói:

"Cử thêm người đi thúc giục!"

"Ý của bệ hạ là truyền triệu hắn về kinh?"

Tân đế suy nghĩ một lát:

"Truyền triệu e rằng hắn sẽ đề phòng, cứ nói là muốn truy phong cho phụ thân hắn một tước hiệu Trấn Bắc Vương, bảo hắn về thay cha tiếp nhận."

"Bệ hạ anh minh!"

"Những người biết chuyện trong Phương phủ đã xử lý chưa?"

Lưu Văn Tuệ cười nịnh nọt:

"Đều đã xử lý sạch sẽ rồi ạ. Bây giờ người biết nội tình chỉ có bệ hạ, thần, còn có nữ nhi và ngoại tôn của thần."

Ánh mắt tân đế lóe lên, trong lòng đã phán án tử cho cả nhà Lưu Văn Tuệ, nhưng chuyện này không thể do hắn làm, phải để Phương Tri Ý ra tay.

Trẫm đúng là thiên tài!

Mà lúc này tại đại doanh ở Bắc Cương, hơn mười cái đầu người đang treo trên cổng, một hàng chỉ huy sứ mặc áo giáp toàn thân, sắc mặt âm trầm, tay đều đặt trên chuôi đao bên hông.

"Những người này đều là tai mắt triều đình cài cắm trong quân chúng ta! Năm chỉ huy sứ, tám đô úy."

Một tiết độ sứ hô lớn:

"Từ bây giờ, tất cả hành động của quân sĩ đều thống nhất nghe theo sự điều động của tiểu tướng quân! Bất cứ ai tự ý rời khỏi doanh trại, xử tử tại chỗ!"

Phương Tri Ý mặc một thân khôi giáp màu đỏ ngồi ở chính giữa, chậm rãi ngẩng đầu nói:

"Huynh đệ được cử đi đã truyền tin về, đã chia thành nhiều đợt đón gia quyến của các ngươi ra ngoài, chẳng bao lâu nữa là có thể tiến vào Bắc Cương."

Các vị chỉ huy sứ đồng loạt quỳ xuống:

"Đa tạ tướng quân!"

"Phương gia ta và tiên đế cùng nhau đánh hạ giang sơn này, diệt đi Bắc Nguyên tàn bạo. Các vị cùng phụ thân ta trấn thủ ở Bắc Cương khổ hàn này, chỉ vì sự phồn vinh thịnh vượng của Hạ Quốc! Thế mà tân đế vừa đăng cơ đã sai người hạ độc sát hại phụ thân của ta! Đủ để thấy, bên cạnh tân đế có gian thần! Hắn muốn hủy đi nền tảng của Hạ Quốc, bức tử những trung thần lương tướng chúng ta! Vì vậy, hôm nay ta, Phương Tri Ý, tuyên bố!"

"Giết đường về kinh thành! Thanh quân trắc! Trả lại cho Đại Hạ một vùng trời trong sạch!"

"Thanh quân trắc!"

Tướng quân trấn thủ Ninh Bảo đang ôm tiểu thiếp ngủ thì bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức:

"Thằng khốn nào vậy?"

Một phó tướng vừa lăn vừa bò xông vào, ngay cả cửa phòng cũng không gõ:

"Tướng quân, không xong rồi, có một đội quân lớn đang tiến về phía chúng ta! Hiện đang ở trước cửa ải yêu cầu chúng ta mở cổng!"

Thủ tướng lập tức tỉnh táo:

"Cái gì? Lẽ nào Bắc Man Tử đã đánh tới đây rồi? Không thể nào, biên quân Bắc Cương không có tin tức gì truyền về..."

Phó tướng vẻ mặt đau khổ:

"Nhìn cờ hiệu, dẫn đầu chính là Quỷ Diện Quân của biên quân Bắc Cương! Phía sau còn có Bôn Lôi Vệ của Phương gia! Có đủ mười vạn quân!"

"Cái gì?"

Thủ tướng đứng cũng không vững:

"Bọn chúng làm gì vậy? Không có lệnh điều động mà bọn chúng lại dám... Hít..."

Hắn nghĩ đến khả năng duy nhất, cộng thêm tin tức từ kinh thành truyền đến gần đây, Phương Đạo Văn đã chết.

"Bọn chúng muốn tạo phản?"

"Tướng quân, bây giờ phải làm sao? Để người của chúng ta cố thủ sao?"

Phó tướng sốt ruột hỏi.

Thủ tướng sững sờ mất hai ba phút mới nhìn sang phó tướng:

"Cố thủ? Chúng ta lấy gì để cố thủ? Đó là biên quân Bắc Cương! Là Quỷ Diện Quân và Bôn Lôi Vệ do Phương gia đích thân huấn luyện! Để ta nghĩ xem, để ta nghĩ xem..."

"Đúng rồi, mau cử người đi cầu viện!"

Vừa nói dứt lời, lại một phó tướng khác chạy vào:

"Không hay rồi, tướng quân!"

"Lại sao nữa?"

"Đài quan sát bên kia nhìn thấy, phía sau Bôn Lôi Vệ còn có Long Vệ Kỵ và Hãm Trận Doanh! Có, không đếm xuể bao nhiêu người!"

Chân thủ tướng mềm nhũn, ngã phịch xuống đất:

"Phản rồi, phản thật rồi, biên quân Bắc Cương dốc toàn bộ lực lượng rồi."

Vì phòng tuyến Bắc Cương vững chắc, khu vực Ninh Bảo này đã nhiều năm không có chiến sự, ngay cả biên chế cũng chỉ là trên giấy, đám tướng lĩnh cấp cao như bọn họ một năm ăn không ít bổng lộc khống.

"Truyền... truyền tướng lệnh của ta... mở cổng."