Phương Tiêu Tiêu cười nói: “Rảnh rỗi không có việc gì, ta liền nghĩ đến việc đun nước tắm cho nhị cữu.”
Phương Tri Ý thấy sắc mặt nàng không được tốt, nheo mắt hỏi: “Sao vậy?”
Phương Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”
“Nói!”
Toàn thân Phương Tiêu Tiêu run lên, cúi đầu im lặng, vẫn là tiểu nha hoàn đứng bên cạnh lên tiếng: “Nhị nãi nãi đã trở về, vừa về liền ném đồ đạc của tiểu thư ra ngoài, còn mắng nhiếc một trận.”
Nhìn nha hoàn mặt mày phẫn nộ, Phương Tri Ý lại rất hài lòng.
“Muốn tạo phản à!”
Phương Tri Ý bước ra sân hô lớn, chẳng mấy chốc cả nhà đều tụ tập đủ, hôm nay ngay cả tứ đệ Phương Bảo Quốc thường ngày ở học đường cũng đã trở về.
Quét mắt một vòng, thần sắc mỗi người đều khác nhau, còn người vợ kia của mình thì mặt lạnh như băng.
“Lão tử hôm nay muốn tuyên bố một chuyện!”
“Không! Là hai chuyện!”
“Thứ nhất, lão tử muốn hòa ly với ả độc phụ này!”
Phương Tri Ý chỉ thẳng vào Lan Hoa, sắc mặt ả ta từ lạnh lùng dần chuyển sang không dám tin.
“Ngươi nói gì? Phương Tri Ý, ngươi nói lại lần nữa!”
“Lão tử có nói mười lần thì cũng vẫn vậy! Hở một chút là chạy về nhà mẹ đẻ, hả? Cháu gái của lão tử mà ngươi cũng dám chửi?”
Phương Tri Ý trừng mắt, như thể giây tiếp theo sẽ ăn tươi nuốt sống người ta.
Phương Tiêu Tiêu có chút rụt rè kéo vạt áo sau của hắn: “Cữu cữu, thôi đi, nhị cữu mẫu chỉ… chỉ là tính khí hơi nóng nảy một chút, không phải cố ý mắng ta.”
“Tiểu tiện nhân!”
Lan Hoa giơ nanh múa vuốt.
Phương Tri Ý chỉ vào ả: “Ngươi dám!”
Bản thân hắn vốn không đánh nữ nhân! Tiếng quát như sấm khiến Lan Hoa chết sững.
“Hoặc là hòa ly, hoặc là lão tử hưu ngươi! Ngươi tự chọn đi!”
Nói xong, Phương Tri Ý không thèm nhìn ả ta nữa.
“Chuyện thứ hai! Lão tử muốn phân gia!”
Những người khác đang xem náo nhiệt nghe vậy đều sững sờ.
Ngay cả đại ca Phương Văn Thụy ít khi quản chuyện cũng nhíu mày lên tiếng: “Nhị đệ, ngươi náo cũng náo đủ rồi, phân gia cái gì? Phân gia rồi với cái đức hạnh của ngươi, mấy cửa hàng kia đủ cho ngươi phá trong mấy ngày?”
Phương Tri Ý lắc đầu: “Đại ca, có phải huynh suốt ngày trốn trong thư phòng đọc sách đến ngốc rồi không? Nhà chúng ta bề ngoài chưa phân gia, nhưng sớm đã là mạnh ai nấy lo rồi.”
Phương Văn Thụy không nói được lời nào.
“Dù sao cũng quyết định vậy rồi, các ngươi không đồng ý thì sau này đừng ai mong sống yên ổn!”
Phương Tri Ý lại bày ra cái thái độ cà lơ phất phơ của nguyên chủ.
Đại tẩu có chút sốt ruột, bây giờ phân gia, lão nhị này đang nắm trong tay ba cửa hàng! “Tri Ý, ngươi không thể làm vậy được, tuy bây giờ nói là mạnh ai nấy lo, nhưng đại tẩu cũng đâu có bạc đãi các ngươi.”
Cung Tuệ nói, rồi quay đầu hỏi lão tứ, “Bảo Quốc, mau khuyên nhị ca ngươi đi!”
Phương Bảo Quốc cũng nghe nói chuyện xảy ra trong nhà gần đây, nhưng hắn không mấy để tâm, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện của mình, lúc này thấy đại tẩu nói vậy, cũng mở miệng định khuyên, nhưng còn chưa kịp nói, Phương Tri Ý đã quay người, đấm một quyền vào mặt hắn, Phương Bảo Quốc lập tức lùi lại mấy bước đụng vào tường.
Phương Tri Ý thầm reo hò trong lòng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đánh ngươi rồi, tên tiểu tử thối này. Trong cốt truyện có một điểm bị bỏ qua, mấy lần Phương Tiêu Tiêu gặp rắc rối, Phương Bảo Quốc này đều trông thấy, nhưng hắn lại cảm thấy đứa cháu gái nhỏ hơn mình mấy tuổi này từ trong xương đã hạ tiện, nên cứ thế làm như không thấy. Dù Phương Tiêu Tiêu sớm đã không còn hy vọng vào người thân, nhưng vẫn bị đâm cho đau nhói.
“Tri Ý!”
Phương Văn Thụy quát một tiếng, nhưng đối diện với đôi mắt hung tợn của Phương Tri Ý, gã cũng chỉ đành nuốt giận vào trong, “Được! Phân gia!”
Phương Tiêu Tiêu đứng sau lưng Phương Tri Ý ngây cả người, sao lại phân gia rồi?
Ngày hôm sau, mọi người làm thủ tục, mời mấy vị lão làng đến làm chứng, phân gia xong, Phương Tri Ý lập tức dẫn Phương Tiêu Tiêu và nha hoàn Hoàng Ly rời khỏi nhà, lúc đi còn thuận tiện cùng Lan Hoa ký giấy hòa ly, mặc kệ ả khóc lóc, hắn trực tiếp thuê mấy người đưa ả đi.
Nhìn hắn rời đi, sắc mặt mấy người trong sân âm trầm, đặc biệt là lão tứ Phương Bảo Quốc tối qua bị đánh vô cớ, mặt vẫn còn sưng vù, hung hăng nhìn theo bóng lưng ba người.
Phương Tri Ý mua một tiểu viện mới, sắp xếp phòng cho Phương Tiêu Tiêu và Hoàng Ly.
Ngồi trên ghế trong sân, Phương Tiêu Tiêu vẫn chưa hoàn hồn, nhị cữu vậy mà lại vì mình làm đến mức này? Giờ phút này, tảng băng ẩn sâu trong lòng nàng cuối cùng cũng bắt đầu tan chảy, nếu như trước đây là giả vờ, thì bây giờ nàng thật sự tin rằng nhị cữu tốt với mình.
Phương Tri Ý còn lấy tiền ra mời một thầy dạy học chuyên đến nhà dạy cho Phương Tiêu Tiêu và Hoàng Ly, còn bản thân thì mỗi ngày tiếp tục đi lang thang khắp nơi như một tên công tử bột. Ai trông thấy cũng đều cảm thấy hắn vẫn là bộ dạng khốn nạn như xưa, có người còn ngấm ngầm cá cược, xem bao lâu thì hắn sẽ phá sạch những thứ mình được chia.
Thời gian dần trôi, một hôm Phương Tiêu Tiêu dẫn Hoàng Ly ra phố, không ngờ lại gặp Phó Đình Tu.
Cũng không biết tại sao, Phó Đình Tu vừa nhìn đã cảm thấy cô gái này rất động lòng người, vậy mà lại chủ động sáp lại gần, đi theo một mạch đến tận cửa nhà Phương Tri Ý, vừa hay đụng phải Phương Tri Ý đi chơi về.
“Tiểu tử, cút.”
Phương Tri Ý chẳng cho y sắc mặt tốt đẹp gì, trong lòng thầm chửi cái định luật hấp dẫn chết tiệt này.
Phó Đình Tu nhìn Phương Tri Ý hung thần ác sát, rồi lại quay sang nhìn Phương Tiêu Tiêu một cách đầy thâm tình mới rời đi.
Nhìn y rời đi, Phương Tri Ý biết đã đến lúc phải “tăng liều” cho cháu gái rồi.
“Dạo này tiên sinh không đến, ta cũng không ra ngoài chơi nữa.”
Phương Tri Ý ngồi trước mặt hai người, “Ta kể cho các ngươi nghe chuyện ta mới nghe được ở quán trà nhé?”
Nghe vậy, hai cô gái đều rất vui, vì quán trà đa số là nơi đàn ông lui tới, các nàng không thể tùy tiện vào.
“Nghe nói có một gã đàn ông, sinh ra đã có gia thế tốt, nhưng con người hắn lại thích nhất là giả vờ làm kẻ si tình. Giả vờ thế nào ư? Nhà hắn định cho hắn một mối hôn sự, hai người cũng đã gặp mặt, kết quả hắn vì muốn tỏ ra mình lợi hại, cứ khăng khăng nói không thích vị hôn thê, thế là chạy ra ngoài giả vờ đáng thương.”
Hoàng Ly tỏ vẻ ghê tởm, khóe miệng nhếch lên: “Chà… rồi sao nữa?”
“Sau đó hắn lừa được một cô nương, thời buổi này, một cô gái đơn độc vốn đã không nơi nương tựa, đối mặt với một vị công tử si tình như vậy, tự nhiên sẽ sa vào lưới tình.”
Hai cô gái đều từng trải qua, bất giác gật đầu.
Phương Tri Ý vội vàng thêm mắm dặm muối kể lại một lượt cốt truyện mà mình biết.
Hoàng Ly nghe mà nhíu mày: “Nữ nhân này cũng thật ngốc.”
Phương Tiêu Tiêu lại nhẹ giọng nói: “Nếu một cô gái phải sống trong hoàn cảnh tăm tối quá lâu, nàng muốn nắm lấy người có thể kéo mình ra khỏi đó, cũng là điều dễ hiểu.”
Phương Tri Ý hít một ngụm khí lạnh, xem ra liều lượng này phải tăng thêm nữa!
Ngày hôm sau, hắn tiếp tục kể cho hai người nghe một câu chuyện về gã công tử nhà giàu bạc tình, đây là chuyện hắn từng xem trước đây, hai người nghe say sưa, thỉnh thoảng còn mắng nam chính vài câu.
Ngày thứ ba, Phương Tri Ý lại soạn ra một câu chuyện về tiểu thư nhà giàu, kể về một bạch liên hoa đã giẫm lên khuê mật của mình để leo lên như thế nào.
Để hai người có thể cảm nhận sâu sắc hơn, đêm nào Phương Tri Ý cũng thắp đèn soạn thảo đề cương câu chuyện, hệ thống ở bên cạnh xem mà vô cùng thích thú.
“Thảm hơn nữa đi! Ta thấy vẫn chưa đủ thảm!”
Hệ thống gào lên.
“Ngươi im đi, thành bại là ở lần này.”
Năm ngày trôi qua, có người gõ cửa sân, mở cửa ra liền thấy Phó Đình Tu đứng ở cửa trông ra hình ra dạng, cách đó không xa còn có một cỗ xe.
Nhà này quả thật có tiền.