"A? Ký chủ, vậy chẳng phải là không xem được những tình tiết đặc sắc đó nữa sao?"
"Tình tiết gì?"
"Chính là loại tình tiết ngươi yêu ta, nàng không yêu ta, ta yêu nàng, nàng lại yêu hắn đó."
"Ngươi đúng là có bệnh."
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Phương Tri Ý đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, là giọng của đại tẩu.
"Tiêu Tiêu à, ngươi lau sạch hết mấy cái bình này đi, rồi mang sách của đại cữu ngươi ra sân phơi nắng, vai của cữu mẫu thật sự không dùng sức được."
Nghe thấy giọng điệu giả tạo đó, Phương Tri Ý đảo mắt xem thường, vị đại tẩu này rất thích nói móc mỉa mai, còn hay thao túng tâm lý Phương Tiêu Tiêu, lúc nào cũng tỏ vẻ mình là người tốt.
Phương Tri Ý mặc y phục vào, vừa ra ngoài đã thấy Phương Tiêu Tiêu đang cầm khăn lau cẩn thận những chiếc bình trang trí đặt dưới mái hiên.
"Tiêu Tiêu, lại đây!"
Phương Tiêu Tiêu cúi đầu chạy tới.
"Ai bảo ngươi làm việc này? Rảnh rỗi quá à? Đi, theo ta ra ngoài một chuyến!"
Phương Tiêu Tiêu có chút bất an lùi lại một bước.
Phương Tri Ý trừng mắt: "Lại không bán ngươi! Theo ta đi mua đồ, một mình ta xách không nổi!"
"Ấy, lão nhị, ngươi để nó nấu cơm xong rồi hẵng đi chứ."
Đại tẩu Cung Tuệ có hơi sốt ruột.
Phương Tri Ý quay đầu lại: "Chẳng lẽ mấy ngày nó không có ở đây, không ai nấu cơm thì các người nhịn đói cả à? Gọi nha hoàn của ngươi tới mà làm!"
Đúng vậy, trong căn nhà này, địa vị của Phương Tiêu Tiêu còn thấp hơn cả nha hoàn.
Thấy hai người đi ra ngoài, Cung Tuệ tức giận giậm chân một cái, rồi nhìn thấy em dâu đang cắn hạt dưa xem náo nhiệt ở bên cạnh, bèn miễn cưỡng cười: "Chà, nhà lão nhị đây mà, sáng sớm đã vui vẻ thế?"
Lan Hoa khinh thường cười một tiếng.
"Tiểu Thúy, ra sân sau xem con gà mái hôm nay đã đẻ trứng chưa, nếu chưa đẻ thì giết thịt hầm canh đi."
Lời của ả đầy ẩn ý.
Sắc mặt Lan Hoa thay đổi, gà mái không đẻ trứng, đây chẳng phải đang nói ả sao? Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ thể diện, ả thấp giọng mắng mấy câu rồi quay đầu vào nhà.
Nghe tiếng đồ đạc bị đập vỡ, Cung Tuệ hài lòng bỏ đi, mà trong thư phòng cách đó không xa, Phương Văn Thụy đang chứng kiến tất cả, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đống sách quý của y.
"Bốn cái bánh chiên, bốn cái quẩy, hai bát sữa đậu nành."
Phương Tri Ý thản nhiên ngồi xuống, rồi gọi Phương Tiêu Tiêu vẫn còn đang đứng: "Ngồi đi!"
Phương Tiêu Tiêu dè dặt ngồi xuống mép ghế.
"Ngươi có ăn trứng không?"
Phương Tri Ý hỏi.
Phương Tiêu Tiêu không chắc là hỏi mình nên không dám lên tiếng.
Phương Tri Ý thầm thở dài: "Hỏi ngươi đó!"
"Không, không cần đâu."
Phương Tiêu Tiêu vội vàng xua tay.
"Được, vậy thì ăn một quả."
Phương Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc, tai của nhị cữu có vấn đề rồi sao?
Đợi thức ăn được bưng lên hết, Phương Tiêu Tiêu vẫn còn ngẩn người.
"Ăn đi!"
Phương Tri Ý lên tiếng, nàng mới dè dặt cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
"Ăn nhanh lên, ăn xong ta đưa ngươi đi mua một bộ y phục, xem ngươi đang mặc cái gì thế này."
"Nhị cữu, có phải, có phải người muốn đưa ta đi xem mắt không?"
Giọng Phương Tiêu Tiêu càng lúc càng nhỏ, nhị cữu đưa mình đi ăn cơm, mua y phục, chắc chắn là muốn gả mình đi.
Phương Tri Ý sững người một lúc, rồi mất kiên nhẫn xua tay: "Xem mặt cái quái gì, ngươi không tin à? Ta, Phương Tri Ý, xin thề, nếu ngươi không muốn gả cho ai mà ta ép ngươi, ta sẽ không được chết tử tế!"
Giọng hắn không nhỏ, những người ăn sáng xung quanh đều nhìn sang, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Phương Tri Ý thì lại vội cúi đầu xuống, lão nhị nhà họ Phương này là một kẻ ngang ngược, chẳng ai muốn dây vào.
Phương Tiêu Tiêu yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn hỏi: "Vậy, vậy mua y phục cho ta làm gì?"
"Mặc!"
Phương Tri Ý miệng nhai bánh chiên, trong lòng thầm chê hương vị của nó.
Rất nhanh sau đó, hắn dẫn Phương Tiêu Tiêu đi dạo trên phố, không chỉ mua cho nàng hai bộ y phục mà còn mua một tấm vải, ngoài ra còn mua thêm một ít kim chỉ.
Lúc chuẩn bị về nhà, Phương Tri Ý còn mua cho Phương Tiêu Tiêu một ít son phấn: "Đây, nữ nhi lớn rồi, muốn trang điểm thì cứ trang điểm."
Phương Tiêu Tiêu vừa mừng vừa lo, càng không hiểu nhị cữu này muốn làm gì.
Thực ra Phương Tri Ý mượn cớ mua đồ cho nàng để tiện thể đi xem xét mấy cửa tiệm trong nhà.
Việc buôn bán của mấy cửa tiệm này đều không tốt lắm, sau khi lão thái thái qua đời, hai cái thuộc về đại ca Phương Văn Thụy, hai cái thuộc về hắn, hai cái còn lại một là của lão tứ, một nói là để lại cho Phương Tiêu Tiêu, nhưng thực chất lại do đại tẩu nắm giữ.
Xem một vòng, trong lòng Phương Tri Ý đã có tính toán.
Thế giới này không giống hai thế giới trước, một lần hắn có mấy chục vạn binh mã dưới trướng, một lần sinh ra đã là nam chính, còn là tông chủ một phái, lần này e là phải hoàn toàn dựa vào bản thân để làm giàu.
Hai người về đến nhà, vừa bước vào cửa, nha hoàn Tiểu Thúy đang quét sân liền ngoan ngoãn chào: "Nhị gia."
Phương Tri Ý gật đầu, Tiểu Thúy liếc nhìn Phương Tiêu Tiêu ăn mặc còn không bằng mình rồi bĩu môi, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Phương Tiêu Tiêu đã quen với việc này, đang định đi thì Phương Tri Ý đột nhiên quay lại: "Tiểu Thúy, mắt không tốt à?"
Tiểu Thúy không hiểu gì: "Nhị gia, mắt của ta vẫn tốt mà."
"Ta thấy mắt ngươi không tốt thì có."
Tiểu Thúy nhất thời sững sờ, không biết vị nhị gia nóng tính này định làm gì.
Giọng của Phương Tri Ý đột nhiên lớn hơn: "Tiểu thư lớn như vậy vào cửa mà ngươi mù hay là câm?!"
Tiểu Thúy sợ đến giật nảy mình: "Tiểu, tiểu thư."
Phương Tiêu Tiêu cũng sững sờ, một lúc sau mới gật đầu: "Tiểu Thúy."
"Mặc kệ ả."
Phương Tri Ý không quay đầu lại, gọi Phương Tiêu Tiêu về phòng mình.
Nhìn thấy có y phục mới, Lan Hoa đang lười biếng bỗng nhảy cẫng lên: "Tên chết bầm, còn biết mua y phục cho ta!"
Nói rồi ả đưa tay ra định lấy, còn ghét bỏ đẩy Phương Tiêu Tiêu một cái.
Phương Tri Ý trừng mắt: "Bỏ cái móng vuốt của ngươi ra!"
Tiếng quát này khiến Lan Hoa giật mình: "Ngươi làm gì vậy?"
"Đó là y phục của Phương Tiêu Tiêu, ngươi muốn thì tự cút ra ngoài mà mua!"
Lan Hoa không thể tin nổi nhìn Phương Tri Ý, rồi lại nhìn Phương Tiêu Tiêu, sau đó điên cuồng chửi mắng: "Ngươi lại đi mua y phục cho con tiểu tiện nhân này? Nó không có đồ mặc sao? Ta cho ngươi mặc!"
Ả nói rồi định ra tay với Phương Tiêu Tiêu, Phương Tiêu Tiêu cũng theo phản xạ ôm đầu.
Nhưng tay của Lan Hoa chưa kịp hạ xuống đã bị Phương Tri Ý nắm chặt.
"Ngươi thử động vào nó một cái xem, ta bẻ gãy tay ngươi, cứ thử đi!"
Lan Hoa thấy vẻ mặt hung dữ của hắn, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội giằng tay ra, chỉ vào mặt Phương Tri Ý: "Họ Phương kia! Rốt cuộc ngươi có ý gì!"
Phương Tri Ý đưa tay đỡ Phương Tiêu Tiêu dậy: "Ta cũng không có con cái, sau này, Tiêu Tiêu chính là nữ nhi của ta."
Hắn dừng lại một chút, "Ta đã bàn bạc với tam muội trong mộng rồi."
Chuyện ma quỷ thần linh trước nay luôn rất có sức thuyết phục.
Lan Hoa bất giác nhìn quanh, rồi mặt đầy oán hận: "Họ Phương kia! Ngươi chê ta không sinh được con cho ngươi phải không? Được thôi, dù sao lão nương cũng không muốn sống với ngươi nữa! Cả nhà họ Phương các ngươi đều bắt nạt ta! Ta đi!"
Nói rồi ả bắt đầu thu dọn đồ đạc, vơ vội tấm ga giường cuộn lại, quay đầu đi thẳng ra ngoài.
"Nhị cữu mẫu..."
Phương Tiêu Tiêu lúc này mới tỉnh táo lại sau câu "sau này, Tiêu Tiêu chính là nữ nhi của ta" của Phương Tri Ý, thấy nhị cữu mẫu định đi, vội lên tiếng ngăn cản.
"Mặc kệ ả!"
Phương Tri Ý quát.