TRUYỆN FULL

[Dịch] Cung Đấu? Bá Tổng? Hết Thảy Xéo Đi!

Chương 14: Đại thần vì nam phụ mà tự phế tu vi, quay đầu đuổi theo nữ chính 4

"Dao Dao, ngươi có nguyện ý cùng ta kết thành đạo lữ không?"

Trong khung cảnh tĩnh lặng, vô số khuôn mặt đồng loạt ngẩng lên, tất cả đều mang vẻ kinh ngạc.

Nguyệt An Dao ngây ngẩn nhìn người trước mặt, trong đầu vang vọng những lời chỉ từng xuất hiện trong mộng. Sau khi đưa tay sờ lên gương mặt Phương Tri Ý để chắc chắn đây không phải là mơ, nàng bèn gật đầu thật mạnh. Cũng chính lúc này, bình cảnh mà nàng mãi không thể đột phá bỗng dưng có dấu hiệu lung lay.

Phương Tri Ý nhận ra điều đó, bèn nói: "Cứ đột phá ngay tại đây đi, ta sẽ hộ pháp cho ngươi."

Nguyệt An Dao không chút do dự, lập tức khoanh chân ngồi xuống. Khí thế đột phá lan tỏa khắp Vân Tiêu Cung, đến khi nàng mở mắt ra, trên người đã mang theo uy áp của Luyện Hư kỳ.

"Chết tiệt! Cung chủ không lừa người! Tìm đạo lữ thật sự giúp ích cho việc tu luyện!"

"Ngươi nói sai rồi, phải tìm đúng đạo lữ mới được!"

"Đúng, đúng!"

"Khụ khụ."

Mấy đệ tử đang trò chuyện quay đầu lại, thấy vài vị trưởng lão đang đứng phía sau thì lập tức ngoan ngoãn tránh đường.

Nguyệt An Dao hưng phấn nhào vào lòng Phương Tri Ý, hắn chỉ ôm lấy nàng rồi vỗ nhẹ lên lưng.

"Là do ta đầu óc không linh hoạt, đã để ngươi chịu khổ rồi."

"Các ngươi đều rảnh rỗi lắm sao?"

Trưởng lão Chấp Pháp đường quát lên, đám đệ tử hóng chuyện vội vàng giải tán. Mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn hai người đang quấn quýt lấy nhau với vẻ mặt kỳ quái.

"Không trưởng lão, ngài nói xem việc tìm đạo lữ này có thật sự giúp ích cho tu luyện không?"

"Ờ... chưa từng nghe nói qua, nhưng tu vi Hợp Thể kỳ trên người cung chủ dường như lại tăng lên một bậc. Trước đây ta còn cảm nhận được, bây giờ đã hoàn toàn không thể cảm nhận được nữa rồi."

"Hít... Ta nhớ ra mình còn có việc, xin đi trước một bước."

Toàn bộ Vân Tiêu Cung dấy lên một trào lưu sôi nổi. Đầu tiên là các đệ tử ngoại môn thường ngày làm việc vặt được điều động tập trung, người nấu ăn giỏi thì vào bếp, người chạy nhanh thì xuống núi mua nguyên liệu. Việc này làm khổ các đệ tử phòng bếp vốn có, ban đầu chỉ cần nấu ăn cho đệ tử ngoại môn, bây giờ thì hay rồi, cả Vân Tiêu Cung đều muốn ăn, mãi đến khi có thêm nhiều đệ tử ngoại môn tham gia thì tình hình mới khá hơn một chút.

Thứ hai là những đệ tử vốn chỉ biết vùi đầu tu luyện nay đều tu luyện theo cặp, những người chưa tìm được đạo lữ thì sốt ruột đi vòng quanh.

Phương Tri Ý xem như được vui vẻ, mỗi ngày chỉ cần lên tiếng là có đệ tử ngoại môn mang đến đủ loại thức ăn, thậm chí một vài đệ tử nội môn cũng tham gia, còn phát minh ra một số món ăn mới.

"Cái quái gì đây? Dưa hấu hầm thịt bò?"

Phương Tri Ý nhìn chằm chằm vào bát đồ ăn mới màu đỏ như máu trước mặt.

Đệ tử ngoại môn mang cơm đến nói: "Bẩm cung chủ, nghe nói đây là món ăn do đệ tử thân truyền của Không trưởng lão phát minh. Chúng đệ tử nghĩ nên để cung chủ nếm thử trước, vì vậy đã mang tới."

"..."

Phương Tri Ý nhìn vẻ mặt chân thành của người đệ tử, cố gắng nhẫn nhịn.

Kể từ ngày hôm đó, Vân Tiêu Cung có thêm một môn quy mới.

"Nấu ăn có thể độc lạ, nhưng không được tà đạo, phàm là kẻ lãng phí nguyên liệu, tất cả đều phải đến Chấp Pháp Đường khổ tu một năm!"

Tâm cảnh của Nguyệt An Dao dần ổn định, nấu ăn dường như đã trở thành sở thích của nàng. Nàng thậm chí còn dựng một căn nhà nhỏ bên cạnh nơi ở của Phương Tri Ý để nghiên cứu nấu nướng, có điều những tiếng nổ thỉnh thoảng vang lên khiến người ta kinh hồn bạt vía.

"Hôm nay là lần thứ ba rồi phải không?"

Hai đệ tử tuần tra bị tiếng nổ làm cho giật mình quay đầu lại.

"Lần thứ tư rồi, trước khi ngươi đến nhận ca còn có một lần nữa."

"Nguyệt sư bá đây đâu giống đang nấu ăn, ngược lại trông như đang luyện đan thì có."

"Này! Hai ngươi kia!"

Tóc Nguyệt An Dao có hơi rối, trên mặt còn dính vài vệt nhọ nồi.

Hai gã đệ tử cứng cả người: "Nguyệt... Nguyệt sư bá."

"Lại đây, thử món ăn này xem."

Hai gã đệ tử nhìn đĩa thức ăn đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu trên tay nàng mà suýt khóc oà lên. Nguyệt sư bá vì không muốn lãng phí nguyên liệu nên dù nấu ra thứ gì cũng sẽ tìm người ăn cho hết, mĩ danh là thử món.

Nhưng ai dám hó hé gì chứ? Người ta bây giờ là đạo lữ của cung chủ!

Toàn bộ Vân Tiêu Cung trên dưới không ai thoát khỏi ma trảo của nàng, ngay cả trưởng lão Chấp Pháp Đường cũng bị nàng tóm lấy thử món, nghe đồn trưởng lão Chấp Pháp Đường vì chuyện này mà suýt nữa đã rớt một cảnh giới.

Cuối cùng, tiếng phản đối cũng vang lên. Nhân lúc Nguyệt An Dao không có ở đó, sáu vị trưởng lão đã tìm đến Phương Tri Ý đang ngủ say sưa.

Biết được đầu đuôi câu chuyện, Phương Tri Ý chỉ cười ngây ngô, một câu cũng không nói. Đùa chắc, tâm ma hiện tại của Nguyệt An Dao chính là nấu ăn không ngon bằng Chung Linh Nhi, nếu ngươi ngăn cản nàng thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Hắn không định để nàng đi vào vết xe đổ đó.

"Các vị, xin bớt giận."

Phương Tri Ý thấy mấy vị trưởng lão sắp nổi điên, đành phải bắt đầu bịa chuyện. Chỉ thấy hắn khẽ giải phóng uy áp của mình, trong nháy mắt sắc mặt mấy vị trưởng lão đều trở nên trắng bệch.

"Đây... đây là..."

"Cung chủ, ngài đã là Hợp Thể trung kỳ rồi sao?"

Phương Tri Ý lúc này trông hệt như một kẻ cầm đầu phường hội, nói: "Như các vị đã thấy, vì sao ta lại có thể nhanh chóng đạt tới Hợp Thể trung kỳ như vậy?"

Hắn vung tay bố trí một kết giới, vẻ mặt đầy thần bí, hạ thấp giọng: "An Dao nấu ăn tuy không ngon, nhưng trong món ăn của nàng lại chứa đựng nhiệt huyết. Ta chính là trong một lần thử món đã lĩnh ngộ được một tia đạo lý không thể diễn tả bằng lời, có chút sở ngộ, cho nên mới..."

Vẻ mặt các trưởng lão có chút khó tin.

"Đệ tử bình thường cần thể nghiệm khói lửa nhân gian để điều chỉnh tâm cảnh, các vị là trưởng lão, tự nhiên lĩnh ngộ và thể nghiệm nhiều hơn đệ tử, chua ngọt cay đắng đều phải bình thản chấp nhận mới là con đường đại đạo chỉ lối."

Thấy mấy người vẫn còn vẻ mặt hoài nghi, Phương Tri Ý cảm thấy mình sắp không diễn nổi nữa rồi.

Bỗng nhiên Không trưởng lão đấm mạnh vào đùi mình: "Ta hiểu rồi! Hôm trước nàng bảo ta thử món, miếng thịt đen kịt đó chính là vị mặn và vị đắng. Bây giờ nghĩ lại, ta chỉ chấp nhận mỹ vị trong món ăn của các đệ tử mà lại bỏ qua hương vị vốn nên tồn tại này!"

"Cũng như chúng sinh, có cao có thấp, có béo có gầy, có người lương thiện cũng có kẻ đại ác! Đây cũng giống như khổ tu vậy! Ta đã ngộ ra rồi!"

Không trưởng lão vui mừng khôn xiết, mấy người còn lại dường như cũng có chút cảm ngộ.

Phương Tri Ý thở phào nhẹ nhõm, may mà mấy lão gia hỏa này ngày thường chỉ biết vùi đầu tu luyện, mình nói bừa vài câu họ cũng sẽ tự suy diễn. Hắn nhanh chóng đột phá đến Hợp Thể trung kỳ vốn là vì không cần truyền tu vi cho Chung Linh Nhi, cộng thêm hào quang nhân vật chính mà thôi.

Nhìn mấy vị trưởng lão rời đi, Phương Tri Ý quyết định nói với Nguyệt An Dao một tiếng, sau này cứ cho thêm một ít kỳ trân dị bảo vào nguyên liệu.

Tin đồn dần dần lan ra, từ các trưởng lão truyền cho đệ tử thân truyền, đệ tử thân truyền lại lặng lẽ tiết lộ cho đệ tử nội môn. Tuy vẫn có người không thể chấp nhận được, nhưng phần lớn mọi người lại chủ động tìm đến An Dao yêu cầu thử món.

Tuy Nguyệt An Dao có chút không hiểu, nhưng nàng cho rằng tài nấu nướng của mình đã tiến bộ nên vẫn rất vui vẻ.

Thấy chuyện ăn uống đã ổn thỏa, Phương Tri Ý liền suy tính đến những chuyện khác, đó chính là kinh doanh.

Phải biết rằng ngay cả Vân Tiêu Cung cũng rất nghèo, vì là một tông môn tu tiên nên không mấy quan tâm đến những thú vui vật chất của người phàm, cho nên số tiền có thể lấy ra rất có hạn. Phần lớn nguồn vốn của Vân Tiêu Cung đều đến từ việc cho người phàm thuê đất đai nhà cửa xung quanh để đổi lấy một ít bạc, dùng để tuyển sinh và duy trì cuộc sống của đệ tử ngoại môn. Bây giờ cả tông môn hơn nghìn miệng ăn, ngân lượng trong tông môn đã không còn nhiều nữa.