Sư thúc dẫn bọn họ xuống núi mua đồ, phía tây ba mươi dặm có một khu chợ, sư thúc tự mình đặt may cho mỗi người một bộ đạo bào mới, ngay cả "lão cổ bản" trong miệng hắn cũng có một bộ.
Đặt may đạo bào mới xong, sư thúc bèn bảo nhị sư huynh dựng sạp hàng lên. Nhìn ba chữ "Tái Thần Tiên", Giang Mộc Bạch nhai kẹo hồ lô trong miệng, thầm nghĩ sư thúc có vẻ hơi ngông cuồng rồi.
Hắn nhìn từng vị khách trước sạp của sư thúc đến rồi đi, nhị sư huynh thì phụ trách thu tiền. Giang Mộc Bạch phát hiện một điều thú vị, mỗi khi có khách trả tiền, nhị sư huynh lại cười đến híp cả mắt, ngày thường hắn đâu có như vậy.
Giang Mộc Bạch không ngốc, quan sát một hồi lâu, hắn đã chắc chắn một chuyện, sư thúc chính là đang lừa tiền. Quả nhiên, lúc dọn sạp rời đi, hắn lén nhìn vào ống quẻ, tiện tay rút ra vài thẻ, tất cả đều là quẻ tốt.
Đối với chuyện này, sư thúc bảo, nào có ai biết xem bói đâu, thế thì chẳng phải sẽ bị sét đánh sao. Cuối cùng lại nói, những người đến đây xin quẻ đa phần đều gặp chuyện khó khăn, tuy chúng ta không giải quyết được, nhưng làm cho tâm trạng người ta tốt lên cũng đáng giá mấy đồng tiền này rồi.
