Hoài Vương sau khi bị Phương Tri Ý châm chọc, trong lòng kinh hãi, lén nhìn lão hoàng đế phía trên, giờ phút này ngài đang trò chuyện cùng mấy người con trai, trông rất hiền từ phúc hậu.
“Cứ như ngươi bây giờ, có ngày bị một đạo thánh chỉ xử tử cũng là một kẻ hồ đồ.”
Phương Tri Ý hận sắt không thành thép: “Hoàng đế sợ nhất chính là những thần tử có tài năng mà lại không có dục vọng, không có yêu cầu. Ngươi không xin ngài ban thưởng, vậy ngươi muốn cái gì? Muốn cái ngai vàng dưới mông ngài sao?”
Hoài Vương kinh hãi trong lòng: “Ngươi đừng nói bậy!”
“Ngươi cũng biết sợ cơ à.”
