Cuối cùng, hắn đã nhờ vào vết máu khô trong chiếc lư đó mà khiến cho việc tu luyện hai môn thần thông này tiến triển thần tốc.
Khi đó, hắn vẫn chưa Thiên Đạo Trúc Cơ, thiên phú bản thân cũng chỉ có thể xem là tầm thường, nhưng cũng đủ để thấy được sự thần kỳ của giọt máu kia.
"Chu sư huynh, chúng ta cùng đi đi, nếu huynh không đi, ta sẽ tự đi một mình. Đến lúc đó nếu thật sự có được thứ tốt gì, huynh đừng hối hận!" Lộc Dao Dao giả vờ giận dỗi.
Chu Thanh thì lại đăm chiêu suy nghĩ.
Chuyện này tuy nghe có vẻ rất vô lý, cũng hoàn toàn không thể giải thích được, nhưng nhìn dáng vẻ thề thốt chắc nịch của Lộc Dao Dao, lại dường như thật sự có chuyện như vậy.