“Nói về chuyện hình nhân khôi lỗi đi!” Từ dưới áo bào vàng kia, truyền ra một giọng nói khá trẻ tuổi, mang theo vài phần bất mãn và ý tứ chất vấn.
Sau đó, một khối ảnh tượng thạch cứ thế bị ném ra, vẽ một đường cong trên không trung rồi rơi xuống bên chân Tư Không Diễm.
Tư Không Diễm cúi người nhặt lên, lại đột nhiên bật cười, thản nhiên nói: “Chuyện này có gì đáng để giải thích, lúc mang mẫu vật qua, ngươi đáng lẽ phải đoán ra được rồi.”
“Nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn đến vậy chứ? Được rồi, lùi một bước mà nói, loại chuyện mờ ám này, tại sao không lén lút tiến hành trong tông môn, cứ phải làm ở bên ngoài, còn để người khác phát hiện? Ngươi cố ý phải không?”
Bóng người áo bào vàng nghe Tư Không Diễm nói xong, lập tức nổi giận, giọng nói cũng bất giác cao hơn vài phần, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với ảnh hưởng mà chuyện này mang lại.