Chu Thanh lập tức phản ứng lại, vội nói: “Không có gì.”
“Còn nói không có gì? Ta nghe thấy hết rồi, ngươi vào động thiên một chuyến, vặn chiếc chìa khóa kia là có ngay năm viên linh thạch trung phẩm tiền công vất vả sao?” Diêm Tiểu Hổ kinh ngạc nói.
Chu Thanh có chút ngượng ngùng: “Cũng không hẳn, lần trước được hai viên, lần này là năm viên. Ngươi không phải nói từng vào đó rồi sao, hẳn phải biết việc đó tốn sức thế nào, huống hồ bây giờ còn có du hồn nữa.”
Diêm Tiểu Hổ nghe xong lập tức ôm mặt, sau đó uống cạn một hơi rượu.
“Ta vất vả mấy ngày trời, mới khó khăn lắm kiếm được mười viên linh thạch trung phẩm, ngươi vào đó một chuyến, trước sau chưa đầy hai ba canh giờ, năm viên đã vào tay? Tiện thể còn mượn trọng lực củng cố tu vi, với cái đầu óc này, còn bảo ta dẫn ngươi đi kiếm tiền?”
Diêm Tiểu Hổ nắm chặt tay Chu Thanh: “Sư đệ, lần sau cũng dẫn ta vào đi, ta không cần năm viên, ba viên là được rồi.”
“Được thôi, nhưng mỗi lần Thái Thượng trưởng lão đến, ngươi đều chạy mất, mà còn chạy nhanh như chớp nữa.” Chu Thanh cười như không cười nói.
Tay Diêm Tiểu Hổ không khỏi run lên.
Chỉ nghĩ đến kiếm tiền, lại quên mất đám người đã gây ra bóng ma tâm lý cho hắn.
“Thôi bỏ đi.” Diêm Tiểu Hổ lập tức từ bỏ.
Sau đó nhìn ánh mắt cầu thị của Chu Thanh, nói: “Chúng ta muốn kiếm tiền, phải dựa vào quý nhân giúp đỡ. Ví như ta đây, sở dĩ lần này kiếm được nhiều tiền như vậy, nói trắng ra là nhờ cuộc tỉ thí giữa Thất hoàng tử và các phong.”
“Ngươi cũng vậy, dựa vào nhu cầu của Đoan Mộc Xu Thái Thượng trưởng lão, nên phải tìm quý nhân.”
Diêm Tiểu Hổ nói đến đây, mắt không khỏi sáng lên.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ quả thực có hai mối kiếm tiền không tồi.”
Chu Thanh nghe vậy, vội vàng hỏi han.
Diêm Tiểu Hổ nói: “Thứ nhất, vẫn là Thất hoàng tử Hiên Viên Dật Trần kia, gần đây hắn lấy ra một số đồ cổ, xem chúng ta ở đây có ai nhận ra không. Nếu có người biết và nói rõ lai lịch, tất sẽ có hậu tạ.”
“Trước đây cứ nghĩ tên này công khai sỉ nhục chúng ta thiếu hiểu biết, mãi đến khi mấy vị phong chủ xem qua cũng không nói ra được nguyên do, cuối cùng mới biết, hắn cũng vô tình có được những món đồ đó, muốn biết công dụng của chúng.”
Chu Thanh như có điều suy nghĩ, trong lòng càng thêm xao động.
Đừng quên, hắn có [Mỗi Ngày Một Giám] mà.
Diêm Tiểu Hổ tiếp tục nói: “Còn một mối nữa, chính là Huyền U tiên tử của Thanh Vũ Tiên Tông. Đừng thấy nàng tuổi đã cao, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhân. Ngươi nếu tặng nàng một hai món đồ, nói không chừng sẽ được ban thưởng gì đó, tùy tiện đổi thành tiền.”
“Tư Không Diễm của Thương Viêm Đạo Cung chẳng phải đang theo đuổi nàng sao, tặng rất nhiều đồ cho nàng, nàng đều không nhận, cuối cùng không còn cách nào, đành trực tiếp đổi thành linh thạch rồi gửi trả lại. Thanh Vũ Tiên Tông kỳ thực rất giàu có.”
“Ta có tin tức vỉa hè, vài ngày nữa Huyền U tiên tử lại đến bái phỏng Thái Thanh Môn chúng ta. Trời biết mụ đàn bà này làm sao, gần đây lại thích chạy đến chỗ chúng ta như vậy. Đến lúc đó ngươi cứ tùy tiện mang chút đồ qua, nàng nhất định sẽ nhận, rồi ban thưởng cho.”
“Dù sao đi nữa, nàng cũng sẽ không làm mất mặt vãn bối chúng ta, huống hồ, huynh đệ chúng ta còn cứu Thôi Oánh Oánh và các nàng nữa.”
Nghe xong lời Diêm Tiểu Hổ, trong lòng Chu Thanh có chút kháng cự.
Đây chẳng phải là lấy ơn nghĩa ra để ép người hay sao.
Vẫn là cách kiếm tiền thứ nhất tốt hơn.
“Đến Thần Nhạc Phong, để ta xem thử vị Thất hoàng tử này có bảo vật gì hay ho?” Chu Thanh đứng dậy nói.
Diêm Tiểu Hổ không khỏi cười: “Mấy vị phong chủ kiến thức rộng rãi, cùng với sư huynh ta đây học rộng tài cao, đều không nhận ra những món đồ đó, ngươi thì biết được gì? Theo ta đoán, những vật phẩm đó, người bên Thánh Vũ Hoàng Triều chắc đã thấy qua hết rồi.”
Chu Thanh lại khẽ cười: “Vậy cũng chưa chắc. Ngươi chẳng phải nói các thế lực ở Hoàng Đô rất phức tạp sao? Cuộc cạnh tranh giữa các hoàng tử lại vô cùng khốc liệt, nói không chừng những món đồ này không thể lộ diện, sau khi có được hắn gần như chưa từng lấy ra.”
Diêm Tiểu Hổ suy nghĩ một lát, cảm thấy lời này rất có lý, cho nên vị Thất hoàng tử này mới đến Thái Thanh Môn ở nơi hẻo lánh này để thử vận may.
“Được thôi, vậy để ta xem ngươi có thể dựa vào đoán mò mà kiếm được tiền từ tay tên đó không!”
Diêm Tiểu Hổ cũng hứng thú, sau đó liền dẫn Chu Thanh thẳng tiến về phía Thần Nhạc Phong.
…………
Thần Nhạc Phong!
Khi Chu Thanh đến nơi ở của Hiên Viên Dật Trần, liền thấy Đỗ Khuê và La Tuyết đang ở bên ngoài, thì thầm to nhỏ không biết đang nói gì.
Lòng Chu Thanh không khỏi giật mình, chẳng lẽ hôm nay Cao Huyễn sư bá cũng ở đây?
“Diêm sư đệ, Chu sư đệ, sao hai vị lại đến đây?”
Thấy Chu Thanh và Diêm Tiểu Hổ, cả hai cười chào hỏi.
“Bái kiến Đỗ sư huynh, La sư tỷ!” Hai người hành lễ.
Những chuyện khác tạm không nói đến, ít nhất Đỗ Khuê và La Tuyết đã cứu mạng hắn và Lộc Dao Dao trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Bằng không khi ấy, chắc chắn đã bị Doãn Tiêu của Thương Viêm Đạo Cung đánh chết tươi.
Bởi vậy, Chu Thanh vô cùng cảm kích hai người.