“Ấy ấy!” Trương Quân vội nói: “Ta gia không phải đến để giúp ngươi buôn bán, ta gia có chuyện khác muốn hỏi ngươi.”
Lời Trương Quân vừa dứt, động tác kéo tay đối phương vào trong của Từ Thanh lập tức đổi thành đẩy ra ngoài.
“Từ huynh đệ! Ngươi làm gì vậy? Ngoài chuyện tang sự của ngươi, chẳng lẽ ta gia không thể có việc khác tìm ngươi sao?”
“Công công, ta chỉ là một tiểu tú tài, là người thật thà nhất, vô chí nhất trên con phố này, ngài có việc cũng không nên tìm ta. Ta thấy Triệu bộ đầu trong nha môn không tồi, công công nếu cố gắng một chút, nói không chừng có thể đưa gã vào cung làm bạn đương.”
“Triệu Trung Hà?” Trương Quân nghe vậy, giọng nói trở nên the thé hơn mấy phần: “Ta gia không cần gã! Gã thô lỗ đó miệng toàn lời bẩn thỉu, lại chẳng biết chiều lòng cấp trên, lĩnh hội ý chỉ, hồi ở nha môn, ta gia thấy gã bị chủ quản chỉ vào mũi mắng đâu có ít.”