Đợi tiễn mọi người rời đi, Phùng Nhị Gia vừa tức vừa buồn cười nói:
"Bức tranh này đã là giả, Từ huynh đệ cứ nói thẳng ra là được, lại cứ phải khen nó lên tận trời, khiến ta mừng hụt một phen."
"Bởi vì ta biết Nhị Gia thưởng ngoạn đồ cổ chỉ là giả, muốn náo nhiệt cho vui mới là thật."
Từ Thanh vui vẻ nói: “Nhị Gia dù sao cũng chỉ có một mình, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn, nếu không cũng sẽ không thường xuyên tổ chức ‘hội giám thưởng’ mời các bằng hữu đến tụ họp.”
Phùng Nhị Gia trầm mặc một lát, khẽ nói: “Ngươi không nói, ta còn không nghĩ đến chuyện này, bây giờ ngươi vừa nói, thật đúng là bị ngươi nói trúng rồi.”